Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 161: Trứng bay




"Tôi sẽ nấu nhưng với một điều kiện"

"Anh có quyền ra điều kiện"

"Cô muốn ăn gì"

"Lẩu được không"

"Vậy giờ chúng ta đi mua thực phẩm"

"Được"

Hai người đi xuống cuối chợ thì mới có chổ bán rau, cá viên và các loại hải sản. Trên đường đi cô có mua một phần khoai, vò viên chiên để ăn, ăn xong hai món đó rồi cô lại mua thêm hai cây kẹo bông gòn.

Trên đường đi cô đưa một cây kẹo bông cho anh:

"Tôi không ăn đồ ngọt"

"Anh sợ sâu răng à"

Huân Phong: "..."



Anh không đáp lại lời của cô mà bước chân thật nhanh về phía trước. Chân anh dài lại thêm đi nhanh nên Diệp Viên Hy bị bỏ lại phía sau.

Nhìn anh sắp hòa vào dòng người đông đúc phía trước nên cô phải chạy theo, nhưng đi được một đoạn thì anh đột nhiên dừng lại khiến cô không kịp trở tay.

Và hậu quả là hai cây bông gòn dính thẳng hết vào lưng anh. Trong lúc cô còn bối rối không biết làm thế nào thì lại nghe ở phía trước đang có vài người bất đồng nên dẫn đến đánh nhau, rồi sau đó không biết từ đâu có mấy quả trứng bay trên trời.

Những người xung quanh nhanh chóng chạy ra vì họ chẳng muốn bị liên lụy vào cuộc chiến của người khác và ăn phải trứng gà một cách vô cớ.

Anh thấy chổ này không ổn nên quay người lại rồi nắm lấy tay cô kéo qua một bên nhưng hình như bọn cô khá là có duyên với trứng.

Mai mắn là trước kia quả trứng đáp lên đầu cô thì cô đã được anh kéo vào lòng rồi anh kéo áo khoác ngoài của mình lên che đầu cô lại, có một vài quả trứng rơi lên tay, lên áo anh còn cô thì được bảo bọc một cách an toàn.

Đợi đến khi rời khỏi chổ đó rồi thì anh mới buôn cô ra, nhìn thấy trên người anh bị dính một ít lòng đỏ và lòng trắng trứng trong khá mắc cười.

Sau khi cô rời khỏi người của mình thì anh lập tức cởi cái áo khoác bị dính trứng rồi vứt vào thùng rác.

"Cám ơn anh lúc nãy đã bảo vệ tôi khỏi đám trứng bay đó"

"Không có gì"

"Tóc của anh còn dính một ít trứng kìa"

"Chổ nào"

"Tôi có đem khăn giấy này, anh cuối người xuống đi rồi tôi lau cho"

"Tôi tự lau được"

"Trứng này dính trên tóc, anh làm gì thấy đường mà lau chứ"

"Vậy làm phiền cô"

Nói xong thì anh cuối đầu xuống vừa tầm nhìn của cô, cô cũng xử lý nhanh gọn đám trứng trên tóc anh.



Xong xuôi thì hai người đi mua đồ nấu lẩu, nếu nói ngày xưa anh không biết gì về nấu ăn thì ngày nay anh đã thay đổi.

Từ khâu lựa rau, chọn hải sản, mua cá viên và gia vị anh đều làm rất thuần thục, nhìn anh bây giờ rất giống một người đàn ông của gia đình. Không hiểu sau cô lại rất mong chờ được nếm thử đồ ăn anh nấu.

Trên đường về lúc đi ngang chổ bán trà sữa cô có mua một ly bựa để uống. Trên đường về cô chỉ cầm một bịch rau và ly trà sữa, những thứ còn lại thì anh xách tất.

Không hiểu sao khi thấy cô uống trà sữa một cách ngon lành nên anh có cảm giác muốn uống thử xem nó như thế nào nhưng chắc phải để khi khác mới có mua được.

"Sao tôi cứ có cảm giác mình giống như vệ sĩ hay người làm của cô"

Vừa nghe câu nói của anh thì hành động đang uống trà sữa của cô dừng lại, Diệp Viên Hy nhẹ nghiên đầu nhìn người đàn ông đang tay xách nách mang sau lưng mình rồi lên tiếng:

"Vệ sĩ với người làm là một mà"

"...."

Ý của anh đâu phải thế này, nhưng mà trong cô lúc này trong cứ vô tri lại pha một chút dễ thương. Thôi bỏ đi, anh không thèm chấp nhất mấy chuyện vặt này.

"À mà anh định nấu ăn ở đâu"

"Cô đoán xem"

"Ở nhà của anh"

"Tôi làm gì có nhà"

"Vậy chẳng lẽ anh sống ở lề đường"

"...."

Trong cuộc đời Huân Phong chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Anh nhớ Thu Nguyệt cũng là con gái như em ấy chưa bao giờ nói mấy câu vô tri như thế này.

"Sao anh im lặng vậy"

"Chúng ta nấu ăn ở sòng bài"

"Tôi đâu thấy ở đó có cái bếp nào"

"Một lát nữa thì cô sẽ thấy"

"À"

Về đến sòng bài thì anh dẫn cô đi một hơi ra phía sau, bước qua gian phòng chính thì sẽ có một gian phòng rộng để nghỉ ngơi, đi thẳng vào trong nữa thì sẽ thấy được bàn ăn và nhà bếp.

Chổ này khá rộng rãi lại thoáng mát, phòng bếp thì rất sạch sẽ. Vừa đến nơi thì anh lấy vài cái rổ và rau để thực phẩm vào rồi quay qua nói với Diệp Viên Hy:

"Cô ngồi ở đây nghỉ ngơi đi"

"Anh đi đâu vậy"

"Đi tắm"

''À, tôi quên mất người anh toàn là mùi trứng"