Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 173: Cùng nhau hợp lực






Khi đánh với mấy tên này đa số cô sẽ né và chỉ đánh trả khi bọn chúng sơ hở chứ tuyệt đối không liều mình. Cô tự nhận thức được sức khỏe của bạn thân mình không tổt, chỉ cần sơ suất và ăn ngay một gậy vào đầu thì chắc sẽ không còn được nhìn thấy ngày mai.

Nếu như hiện giờ cô gọi Diệp Tử Kiệt đến đây dẹp mấy tên này thì được đấy nhưng trong đám người mà thằng nhóc đó dẫn tới sẽ có người biết được mặt của anh, từ đó sẽ có nhiều hệ lụy và rắc rối.

Mặc dù những người cấp dưới có rất ít người biết anh là lão đại của họ nhưng còn thân phận Hàn Chiêu Dạ thì chắc ai cũng biết.

Sự việc bọn khủng bố đánh bom chiếc du thuyền năm đó là một chuyện chấn động toàn giới báo chí, những gương mặt của những người không mai mất mạng vào hôm đó điều được đưa tin rầm rộ nên khắp các nền tản xã hội.

Chật vật mãi một lúc thì cô mới trà trộn vào đám đông rồi lẽn vào một góc an toàn mà đứng rồi quan sát xung quanh.

Toàn bộ sòng bài hiện giờ được phủ một màu trắng đỏ do đống bột lúc nãy, ở dưới đất thì có vài người nằm ở dưới. Có người nằm dưới nền đất ôm chân thậm chí còn bị những người bỏ chạy không để ý mà giẫm lên người.

Một vài người thì bị mất nhận thức nằm dưới đất trong tình trạng bê bếch máu, nếu là một cô gái bình thường khi nhìn thấy cảnh này sẽ cảm thấy hoảng sợ còn cô thì chẳng có cảm giác gì.

Thế giới này tôn thờ cái mạnh, nếu bản thân bạn không đủ mạnh để thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm thì đó sẽ là mồ chôn của bạn.

Nếu như những con người này đủ mạnh để chiến đấu thì chắc bây giờ người nằm đây chẳng phải là họ mà là những kẽ thua cuộc khác.

Rất nhanh sau đó những người chơi bài đã rời khỏi đây gần hết, chỉ còn lại bọn xã hội đen, anh, cô và một vài người chưa chạy ra được mà thôi.

Không gian xung quanh sòng bài dần rộng hơn, tiếng đánh nhau vang khắp nơi.

Những người chơi bài đã thoát khỏi đây nên những tên xã hội đen bắt đầu xúm lại đánh một mình anh. Trong tình huống này thì dù là con người ta có mạnh như thế nào thì một mình cũng không thể nào chống chọi lại nhiều người.

Diệp Viên Hy thấy tình hình không ổn nên vội rút cây súng từ trong người ra. Cây súng này chỉ có 8 viên mà đám xã hội đen này lại có đến mười mấy người.

Nếu như tám viên hạ được tám người thì đám còn lại thì phải xử thủ công mà thôi, cô đoán chừng đám người này đánh nhau và quậy phá từ nãy đến giờ nên phần nào cũng đã tiêu hao không ít năng lực nên sức đánh và sự nhanh nhẹ trong chiến đấu của chúng sẽ giảm đi đáng kể.

Do lúc nãy bị ăn một gậy ngay lưng, cho đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy thốn nhưng vết thươgn này không đang kể cho lắm.

Cầm cây súng trên tay cô khẽ nhìn về hướng những tên kia, mục tiêu đầu tiên chính là tên trên tay đang cầm một cây mã tấu và đang chuẩn bị tấn công anh.

Hôm nay là ngày ăn chay nên cô miễn cưỡng sẽ không lấy mạng mấy tên này. Nhưng tội chết thì được miễn nhưng tội sống khó tha.

Khẽ nhắm vào cánh tay của tên đó rồi "Đùng" một phát súng được bắn ra, ngay lập tức khắp nơi đều vang lên tiếng hét của một người đàn ông, cùng lúc đó thanh mã tấu rơi xuống nền nhà cũng tạo nên một thanh âm đầy chói tai.

Phát súng này đã làm cho sự chú ý của đám người xã hội đen chú ý về phía cô, một tên trong số đó liền nhanh chóng cầm dao chạy lại.

Nhưng chưa duy chuyển được mấy bước thì phát súng tiếp theo lại vang lên, viên đạn ghim thẳng vào ngức của tên đó ở vị trí cách tim có 2cm.

Chưa để những người kia kịp thích ứng thì cô tiếp tục bắn hết 6 viên còn lại cho 6 người ở các vị trí như chân, bụng,...mỗi một viên đạn được bắn ra đều ghim vào nơi mà cô đã ngắm. Chuẩn xác vô cùng.

Súng đã hết đạn rồi thì Diệp Viên Hy vứt súng qua một bên rồi trực tiếp chạy lại mà đánh. Lúc này cô, anh không hẹn mà cùng nhau đánh đổ bọn người kia.