Cuối cùng vì anh mắt chân thành của cô mà cậu đành phải đồng ý.
Dạo gần đây cô thường hay chóng mặt nên việc đi lại của cô luôn được mọi người quan tâm và để ý đến và nơi cô được đi chỉ là đoạn đường từ giường bệnh đến nhà vệ sinh mà thôi.
Diệp Viên Hy cảm nhận thấy dạo này mình như được lắp camera vậy, làm gì cũng có người kế bên quan sát cả.
Đứng trước cửa phòng bệnh của anh cô vô tình nhìn thấy cảnh Lãnh Thu Nguyệt ngồi kế bên anh rồi nhìn ngắm anh bằng một đôi mắt tràn đầy tình yêu nhưng lại pha một chút gì đó vấn vương.
"Anh Huân Phong, anh tĩnh dậy nhanh một chút có được không, anh để Thu Nguyệt chờ anh lâu lắm rồi có biết không"
Tiếp đến là một giọt nước mắt, hai giọt nước mắt, khóc rồi, cô ấy khóc nhưng tiếng rất nhỏ vì sợ làm phiền đến người đang nằm trên giường.
Nhìn bã vai đang run run của người con gái trong phòng bệnh thì lòng cô lại buồn một cách não nề. Cái cảm giác nhìn người mình yêu thương nằm bất tĩnh như vậy nó thực sự rất đáng sợ.
Dù sao thì cô cũng là một người sắp chế, còn anh thì đã quên mất tình cảm trước kia của hai người nên để anh ở bên chăm sóc cô gái đó cả đời thì mọi thứ sẽ tốt hơn.
Nghĩ đến cảnh người mình yêu thương và chăm sóc người khác thì không dễ chịu chút nào nhưng đó là cách tốt nhất rồi.
Từ đầu đến cuối Diệp Tử Kiệt luôn đứng phía sau cô quan sát hết tất cả nhưng cậu chẳng nói câu nào vì cậu tôn trọng sự quyết định cô.
Chuyện của những người trong cuộc thì chỉ có những người trong cuộc mới thực sự hiểu rõ, nhưng trong lòng cậu vẫn muốn cho cô gái kia biết đến quá khứ của anh và cô để có sự công bằng.
Thấy cô cứ như tượng đài đứng đó mãi nên cậu đưa tay kiều cô rồi khẽ lên tiếng:
"Chị muốn vào trong thăm anh ấy không"
"Hai người làm gì mà đứng ở ngoài này mãi như thế vậy"
Tiếng nói của Minh Kỳ làm cho hai người chợt giật mình và có cảm giác như mình là người xấu đi rình mò người ta vậy. Bên trong thì là vậy như bên ngoài Diệp Viên Hy vẫn bình tĩnh mà trả lời:
"Tôi định đến đây thăm Huân Phong một chút"
Thu Nguyệt ở bên trong phòng bệnh nghe có tiếng người ở ngoài thì nhanh chóng lau nước mắt còn Diệp Viên Hy, Tử Kiệt và Mình Kỳ cùng nhau đi vào phòng bệnh.
"Hôm ấy cô Diệp cũng bị thương, cô không sao chứ"
Nghe Minh Kỳ hỏi thì cô cũng đáp lại:
"Chỉ bị thương ở bên ngoài thôi chứ không có gì nghiêm trọng"
Minh Kỳ còn định nói gì nữa thì chuông điện thoại reo lên, sau khi nghe điện thoại xong thì anh vội vàn rời đi. Thoáng chốc trong phòng bệnh chỉ còn bốn người, bầu không gian không biết từ lúc nào mà trở nên bí bách.
Cuối cùng Diệp Tử Kiệt là người lên tiếng:
"Cô gì ơi, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không"
Nghe lời đề nghị của cậu thì Lãnh Thu Nguyệt khẽ phân vân một chút rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Cánh cửa phòng bệnh khẽ đống lại, cô chậm rãi đi đến bên anh rồi nhìn ngắm anh một cách thật kỹ càng.
Bây giờ thì cô mới nhớ lại, lần đầu bản thân gặp anh là ở trước cổng bệnh viện, bây giờ hai người gặp lại là trong bệnh viện.
Lúc cô gặp anh thì là do anh bị Hàn Vân Nam hãm hại mà trở thành hồn ma, khi anh trở lại làm người và gặp lại cô nhưng chưa được bao lâu thì anh lại gặp nạn.
Lần này hai người cũng chỉ mới quen nhau chưa được bao lâu thì anh đã phải vào viện, suy nghĩ này của cô có lẽ nó hơi tiêu cực nhưng ngẫm nghĩ lại thì cũng rất đúng.
Cô là một điềm xuôi rủi, sự xuất hiện của cô chỉ làm cho cuộc đời anh gặp nhiều xáo trộn và không mai. Ban đầu cô muốn trước khi mình chết có thể ở gần anh thêm một chút, có thể cùng anh trãi qua những khoảng thời gian cuối đời nhưng sau khi trãi qua chuyện này và nhìn Lãnh Thu Nguyệt khóc thì cô lại có một suy nghĩ khác.
Lần này gặp anh không biết khi nào có mới thể gặp lại, có khi là mãi mãi cũng không gặp nữa.
Khẽ nắm lấy tay anh rồi cô nói một cách thật nhẹ thật khẽ.
"Em sắp đi rồi, anh ở lại mạnh khỏe nhé"
Được thêm một khoảng thời gian ngắn sau thì hai người kia quay trở lại rồi cô cũng chuẩn bị rời đi. Bước đến cánh cửa phòng bệnh thì cô quay đầu lại rồi nói:
"Phiền cô chăm sóc cho anh ấy"
Về đến phòng bệnh rồi cô nhờ Diệp Tử Kiệt gọi cho Mạn Mạn và những người khác thông báo rằng cô sẽ ra nước ngoài trị bệnh.
Thời gian còn lại trong cuộc đời của mình cô sẽ không quan tâm đến chuyện tiền bạc hay tình yêu nữa mà cô sẽ dành tất cả khoảng thời gian này cho bản thân.
Hiện tại cô chỉ mới hai mươi mấy tuổi thôi mà đã có tư tưởng an hưởng của một cụ già rồi.