Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 2: Gặp nhau




Vừa tới phòng bệnh của mình thì anh nghe bác sĩ nói với người nhà của anh:

"Bệnh nhân bị chấn thương ở một vùng trên cơ thể do bị va đập và quan trọng là vùng đầu. Do điểm yếu trên đầu của nạn nhân bị va đập vaò cái gì đó rất cứng và chảy rất nhiều máu nên sẽ dẫn đến tình trạng hôn mê sâu.

Tình trạng này có thể kéo dài một ngày, hai ngày, ba ngày hoặc thậm chí là một tuần, một năm hay thậm chí có thể là mãi mãi."

Ông bà, ba của anh và anh nghe xong thì như chết đứng tại chổ, chỉ có hai mẹ và đứa em trai của anh cố nặng ra những giọt nước mắt giả tạo.

"Không còn cách nào khác có thể giúp con trai của tôi nhanh chống tĩnh lại sau bác sĩ" Ba của anh đau lòng nói.

"Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức, hiện giờ chỉ có thể dựa vào ý chí của bệnh nhân mà thôi" Vị bác sĩ ấy nói xong thì rời đi còn thân xác anh thì được đưa vào phòng hồi sức.

Hàn Chiêu Dạ đứng nhìn cơ thể mình đang nắm giữa đóng máy móc, các thiết bị y tế mà rối rắm. Chưa bao giờ anh cảm thấy mình cảm thấy bất lực như thế này, vừa rồi anh đã tìm bao nhiêu là cách để cố gắng nhập linh hồn của mình vào thân thể nhưng đều thất bại.

Chẳng lẻ bây giờ anh phải đứng nhìn người nhà khóc thương cho bản thân mình, đứng nhìn kẻ hại mình đạt được một đích, đứng nhìn bao nhiêu công sức của mình rơi vào tay kẻ khác mà không làm gì được sau.

Nhưng bây giờ anh có thể làm gì ngoài việc đứng nhìn chứ???. Chẳng một ai nhìn thấy anh, anh cũng không chạm được vào vật gì cả.

Đã hai ngày trôi qua, hai gày này anh cứ lẫn quẫn trong phòng bệnh chứ không đi đâu cả, vì quá chán cái cảnh này nên anh đã quyết định đi tối nay đi ra ngoài dạo chơi.

Như xuôi thế nào ấy, anh chỉ mới đi được một lúc thôi thì trời lại mưa, nhìn những con người đang nhanh chân chạy đi trú mưa mà anh cảm thấy buồn.

Vì bây giờ anh đang là một linh hồn nên những hạt mưa cứ thế mà xuyên qua người anh, Hàn Chiêu Dạ đang đứng giữa trời mưa suy nghĩ về cuộc đời thì bổng nhiên có một cô gái đang lấy tay che đầu của mình rồi chạy về phía anh.



Sau đó "Ầm" hai người cũng ngã ra đất. Hàn Chiêu Dạ vừa ngã xuống thì anh lập tức đứng dậy rồi nói:

"Đi đứng cái kiểu gì mà đụng vào người người ta vậy"

Diệp Viên Hi sau khi đứng dậy thì cô lên tiếng:"A xin lỗi anh, tại trời mưa nên với lại tôi chạy nhanh quá nên không thấy để ý phía trước."

Nói xong thì cô mới ngước lên nhìn anh. Vừa nhìn thấy gương mặt của anh thì cô bị đứng hình mất 5s.

"Trời ơi người gì mà đẹp trai dữ vậy"

"Cô nói cái gì cơ"

"Sau anh đẹp trai quá vậy"

"...."

Một lát sau Diệp Viên Hi nhận ra rằng mình quá thất thố nên có chút lúng túng rồi bổng cô nhận ra bản thân mình và anh đang ở dưới mưa nên cô nắm tay kéo anh vào chổ trú mưa.

Vào được mái hiên rồi thì cô tìm một chổ ngồi thích hợp ngồi xuống rồi nhìn ra trời mưa. Bổng một lát sau cô đứng dậy đưa tay ra hứng nước mưa rồi miệng nở nụ cười thích thú.

Hàn Chiêu Dạ ở một bên thấy vậy thì lên tiếng:"Lúc nãy thì chạy đi trú mưa còn bây giờ thì lại đi nghịch nước mưa, cô có được bình thường không vậy"

Diệp Viên Hi nghe anh nói mình không được bình thường phụng phịu cái má của mình ra rồi quay qua nói với anh:

"Kệ tôi"



"Con gái gì mà sau hung dữ quá vậy"

"Nãy giờ tôi có ăn thịt anh chưa mà anh bảo tôi hung dữ hả. Anh đừng có tưởng bản thân của mình đẹp trai rồi muốn làm gì thì làm nha"

"Chắc vậy"

"Chắc vậy là sau??? Anh nói chuyện thì làm ơn có đầu có đuôi giúp tôi một cái"

"Tôi nói vậy là chi tiết rồi, chỉ tại cô ngốc nên mới không hiểu thôi"

"Á sao nói chuyện với anh tôi tức quá vầy nè"

"Vậy thì đừng nói chuyện với tôi nữa"

"..."

Diệp Viên Hi nói chuyện với anh mà nãy giờ cô tức đến nỗi muốn thổ quyết luôn. Cô thật không ngờ trên cuộc đời này còn có loại người nói chuyện ngang tàng, rồi nói chuyện kiểu lướt lướt như muốn bịch miệng người ta lại luôn á trời.

Haiz... thật đáng tiết cho một người đẹp trai như vậy mà nói chuyện vô duyên hết sức. Sau đó hai người không ai nói chuyện với nữa.

Con những người nãy giờ trú mưa cùng cô thì nhìn cô với cặp mắt quái dị, họ không biết cô gái này có vừa trốn trai hay không mà nãy giờ nói chuyện có một mình.

Nói thật thì những người đứng gần cô nãy giờ họ áp lực lắm, họ sợ cô sẽ lên cơn bất ngờ rồi sau đó đi cắn người nên mặc dù trời mưa những vẫn cố gắng rời khỏi còn một số người đứng cách xa cô ít nhất là hai mét.