Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 25: Giải cứu thân xác thành công




Sau khi truyền lời xong thì cô lại cảm nhận được ở phía trên kia đang hướng lại gần cô.

Diệp Viên Hi nghe tiếng bước chân của đám người kia dần dần tiếng lại đây. Mỗi lần nghe tiếng bước chân của người kia thì con tim của cô không ngừng đập lên loại xạ.

Bàn tay cầm súng của cô không ngừng xiếc chặc.

"Ai"

Người đang hướng về chổ cô khi nghe tiếng liền giơ khẩu súng về hướng vừa phát ra tiếng đạn nhưng lúc này đã quá muộn màng vì đã có 1 trong 3 người tiếng đến đây đã nằm xuống.

Ngay sau đó lại có thêm một tiếng súng vang lên và thêm một người nữa đã ngã xuống. Trong đội 3 người đến đây chỉ còn duy nhất một người.

Người này đang trong trạng thái cảnh giác và hoang mang cực độ. Hắn rỏ ràng chẳn thấy ai ở đây nhưng từng người từng người một đã bị bắn.

Đang suy nghĩ thì hắn đột nhiên thấy một cây súng bay lơ lửng trong không trung và rồi sau đó một tiếng sụng lại vang.

Diệp Viên Hi nhìn anh một mặt sắc lạnh tay cầm súng đứng giữa ba xác chết, máu của những người này chảy ra dưới chân anh. Quả thật cản tượng này, khí thế này của anh làm cho cô có phần sợ hãi.

Hàn Chiêu Dạ lướt mắt qua nhìn thân thể cô đang run rẩy núp dưới chậu hoa mà mà lên tiếng:

"Sợ rồi à"

"Chuyện này"

"Cô phải hiểu một đều rằng nếu như mình không giết bọn chúng thì bọn chúng sẽ là người giết chúng ta.

Đây chỉ mới là phần khởi đầu, con đường sau này cô đi không chỉ có như vậy mà thậm chí còn nguy hiểm hơn lúc này. Nếu như bây giờ cô hối hận thì quay đầu lại vẫn còn kịp đấy"



"Tôi cần thời gian suy nghĩ"

Sau đó top 3 người bên kia cũng đã bị Chước Tư cùng với Hàn Mặc bắn chết và thân xác của anh cũng đã được đưa đi lên xe của bọn cô rồi rời đi.

Đến khi lên xe rồi thì tâm trí của cô vẫn liên tục nghĩ đến chuyện lúc nãy, giờ đây cô cũng đã hiểu được những lời Mạn Mạn đã nói với mình.

"Những cái xác ở bệnh viện kia tình như nào đây lão đại"

Hàn Chiêu Dạ ở phía sau nghe Chước Tư nói thì lên tiếng:

"Để đó xem như là một lời cảnh cáo đi"

Diệp Viên Hi nghe anh nói thì chằng buồn chuyền lời lại cho những người này:

"Anh ta bảo là cứ để đó xem như là một lời cảnh cáo đi"

"Ukm, những phát súng lúc nãy là cô bắn sau"

Anh và Hàn Mặc không thể ngời được vì một người chưa từng bắn súng như cố đáng lẻ thấy cảnh máu chảy là đã hoản loạn đến run sợ hoặc khóc rồi.

Nhưng cô thì ngược lại, từ lúc lên xe đến bây giờ cô luôn giữa một bộ mặt trầm tỉnh đến lạ thường còn đôi mắt nhìn vào như một người vô hồn khiến anh chẳng thể nào suy đoán được cô nghĩ gì và những chuyện xảy ra trước khi bọn anh đến là như thế nào.

Đối với câu hỏi của Chước Tư thì cô không mặn không nhạt mà trả lời.

"Là lão đại các anh bắn đấy"

Chước Tư:"???"



Hàn Mặc: "???"

Lúc này trong đầu của hai anh chỉ có một suy nghĩ: 'Là một hồn ma thì làm sau mà cầm được súng chứ'

"Khi anh ta đứng gần tôi trong một phạm vi nhất định thì có thể cầm nắm và sử dụng đồ vật được"

"Có chuyện này nữa sau" Hàn Mặc không tin lời cô nói mà lên tiếng.

Diệp Viên Hi cô không nói nữa mà trực tiếp lấy cây súng lúc nãy của mình quăn về phía anh. Hàn Chiêu Dạ cũng rất phối hợp mà bắt cây súng rồi thẩy về phía Hàn Mặc.

"Chuyện này thật là huyền diệu"

Các anh tưởng chuyện lão đại thành một hồn ma và việc Viên Hi có thể nhìn thấy anh và nói chuyện với anh đã là huyền diệu lắm rồi nhưng không ngờ bây giờ còn có chuyện huyền diệu hơn.

Chiếc xe chạy trên đường và dần dần dừng lại trước một biệt thự trên một ngọn núi. Xung quanh đây đa số toàn là cây cối khiến cho không gian vào ban đêm càng âm trầm đáng sợ.

Căn biệt thự này đối với cô to cũng không to mà nhỏ cũng không nhỏ và đồ vật xung quanh đây cũng rất giản dị. Đứng trong nhà nó không cho chúng ta một cảm giác tráng lệ xa hoa mà nó cho chúng ta một cảm giác rất bình dị nhưng cũng rất nguy hiểm.

Về phần nguy hiểm thì cô cũng không biết tại sau mình lại cảm nhận như vậy, cô nghĩ chắc là do nó ở núi rừng nên có phần âm u và lại cộng thêm sự yên tỉnh nên cô mới cảm nhận được thế.

Thân xác của anh sau khi được đưa vào biệt thự thì duy chuyển thẳng lên lâu và dừng lại ở một căn phòng.

Căn phòng này cũng không rộng lăm, nó chỉ có một cái tủ treo quần áo, một cái giường rộng, một bộ sofa nhỏ, cái bàn làm việc và trong kia là một cái nhà vệ sinh nhỏ còn trên bức tường thì được treo vào ba bức ảnh.

Nhìn sơ qua thì cô thấy có một bức ảnh rất đẹp, trong bức ảnh đó là một cậu bé khoảng 5-6 tuổi có làn da trắng, đôi mắt to tròn của cậu bé lại toát lên một sự ngây thơ đơn thuần nhưng nếu nhìn kĩ thì lại thấy một nỗi buồn phản phất và một sự mạnh mẽ khó tả.

Cô không hiểu sau sự đơn thuần ngây thơ kia nó lại hòa hợp với sự buồn bã và mạnh mẽ ấy nữa. Đó là sự thật hay chỉ là do cô tưởng tượng nên chăng.