Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 35: Khống chế thời gian




Lần này anh không dẫn cô đến căn phòng tập bắn súng hồi sáng nữa mà anh dẫn cô đến một căn phòng khác. Xung quanh căn phòng có máy chạy bộ, những bao cát được treo lủng lẳng,...

"Tôi sẽ dạy cho cô vài thế võ cơ bản để phòng thân trong lúc nguy cấp. Nhưng trước khi tập thì cô phải khởi động bản thân trước đã"

Sau đó anh lần lược thực hiện các động tác cơ bản, cô thấy thế cũng làm theo nhưng đến cái bước ép dẻo thì.

''Aaaa không được đâu"

"Để học được tốt và đá cao thì cô phải ép dẻo được"

Nói xong thì anh đi đến một bên chân của cô rồi:"Này anh định làm gì vậy.."

Chưa để cô nói hết thì anh đã nắm cổ chân của cô rồi kéo ra:

"Áaa"

Một cơn đau từ hai bên đùi truyền đến khiến cho cô khóc ra nước mắt luôn.

"Anh, sau anh chơi ác với tôi quá vậy"

"Tại tôi thấy cô lề mề nên mới giúp cô thôi"

"Tôi có mượn anh giúp hồi nào đâu"

"Ép dẻo tạm thời dừng ở đây đi, mai tập tiếp"

'"Mô phật"

"Cô đi lại bức tường đằng kia chồng chuối đi"

"C..ái..cái gì cơ"

"Chồng chuối"

"Mình học cái khác đi, đừng có chồng chuối được không"

"Mấy cái này sớm muộn gì cô cũng học mà thôi. Nhanh lên chúng ta chỉ có một tuần tập luyện thôi đấy"

Diệp Viên Hi với một gương mặt không hề có một nụ cười từ từ đi lại phía tường rồi chống hai tay xuống đất sau đó đưa hai cái chân lên trời nhưng chân chân cô chưa kịp đụng tường thì cánh tay đã mất sức rồi cả người cô chuối nhuỗi kiến cho cả gương mặt cô đập xuống nền đất một cái đau điếng.



"Do hồi sáng tôi tập súng nhiều quá nên bây giờ cánh tay tôi không còn lực để làm mấy cái này nữa"

"Chồng lại nhanh lên"

"Nhưng"

"Nếu cô không trở nên mạnh mẽ thì người sau này chết sẽ là cô đấy"

Nghe anh nói như vậy thì cô cũng không còn nói nữa mà dùng hết sức để mà làm lại động tác lúc nãy. Chân của cô vừa đụng đến bức tường thì ngay lập tức có một bàn tay tóm hai chân cô lại rồi buộc vào một cộng dây.

Diệp Viên Hi chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo cộng dây bay lên thẳng trần nhà rồi buộc lại.

Nhất thời cơ thể của cô bị treo ngược, Diệp Viên Hi có cảm giác tất cả máu trong người của mình đang bị dồn lên não rất khó chịu.

"Anh làm cái gì vậy, mau thả tôi xuống"

"Giúp cô không bị té đập mặt xuống đất"

"Tôi không có mượn anh"

"Nhưng tôi lỡ làm rồi. Cô hãy tự mình ở đây, đến khi nào được 20 phút thì bảo tôi, nếu thời gian cô báo hơn hay chưa được 20 phút thì cứ như thế này thêm 20 phút nữa. Đến khi nào cô canh đúng thời gian báo tôi thì tôi sẽ cho cô xuống"

Nói xong anh bay xuống tháo cái đông hồ trên tay cô xuống rồi để ở một cái bàn gần đó.

"Tôi là người chứ có phải thần thánh đâu mà canh giờ chuẩn được"

"Bây giờ hiện đang là 14h20 phút"

Diệp Viên Hi nghe anh thông báo thời gian xong rồi bay đến cái ghế gần đó ngồi nhắm mắt tịnh dưỡng mà cô tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chẳng làm được gì.

Cô cũng nhận thức được rằng thay vì chửi anh thì cô nên tập trung vào việc canh thời gian thì có nghĩa hơn vì thế mà cô bắt đầu thanh tịnh lại.

Mà thật chứ lúc sáng mới hết bệnh vậy mà bây giờ lại bị bắt lôi đi tập mấy cái này, cô đúng là số con rệp mà.

"Được 20 phút rồi"

Nghe cô nói thì anh không mở mắt mà trực tiếp lên tiếng:"Nãy giờ chỉ mới được 14h35 phút thôi, cô hãy tiếp tục canh đến 14h55 phút"

"Anh không mở mắt ra nhìn đồng hồ thì làm sau biết được nãy giờ chỉ mới 15 phút chứ"



Hàn Chiêu Dạ không nhiều lời liền đưa tay lấy cái đồng hồ giơ lên cho cô xem.

"Không không thể nào tại sau anh lại"

"Khống chế thời gian cũng là một việc rất quan trọng, chỉ cần một giây nhỏ nhoi thôi nhưng nó cũng có thể giúp cô thoát chết đấy"

Sau đó anh lại bỏ cái đồng hồ xuống, lần này Diệp Viên Hi cố gắng tập trung hết sức mình để đếm thời gian.

Anh nói đúng nếu như lúc trước cô đến bệnh viện chậm một giây nữa thôi thì thân xác của anh chắc hiện giờ đang nằm dưới lòng đất mất rồi.

"Được 20 phút rồi"

"Nãy giờ đã được 22 phút rồi"

Nghe anh nói vậy thì cô cũng không còn nhao nhao lên nữa mà thay vào đó là tập trung vào đếm thời gian.

"Được 20 phút rồi"

Cô vừa dứt lời thì anh ngay lập tức bay lên nắm hai cái chân của cô dựa vào tường rồi mới bay lên trần nhà tháo dây cho cô.

Vừa được giải thoát thì cô thu hai chân của mình lạ rồi trực tiếp té ngã nằm trên sàn nhà mà thở hổn hển.

Để cô nghỉ ngơi được tầm 15 phút thì anh lên tiếng: "Được rồi mai chúng ta hãy tập cái này tiếp, bây giờ thì đi học lái xe thôi"

"Ò"

Lái xe chắc là chỉ ngồi một chổ chứ không có như bắn súng, chồng chuối hay ép dẻo nhỉ.

Do bị treo ngược quá lâu nên khi đứng dậy thì hai cái chân cô lảo đảo, cũng mai là Hàn Chiêu Dạ đỡ cô nên cô mới có không bị té.

"Chỉ mới có như vậy thôi mà đã đi không đi nỗi rồi à"

"Anh còn nói nữa à"

Sau đó anh diều cô đi lên, đến căn phòng thì cô nói với anh.

"Đến đây tôi tự đi được rồi"

Ở ngoài có người hầu nên cô không thể nào để bọn họ nhìn thấy cô cứ cà bập cà bè với không khí được.