Lên đến phòng rồi thì cô nằm xuống giường nghỉ ngơi một lúc rồi lôi cây súng ngắn từ trong túi của mình ra để tập tháo lắp.
Cô nhận thứ được rằng mình chỉ có một tuần để tập luyện nên cô không thể nào nghỉ ngơi được.
Mặt kệ cả người mệt mỗi, cả cánh tay và bàn tay đều rả rời nhưng cô vẫn tập luyện. Chỉ mới tháo lắp súng được một lúc thì tay của cô cũng từ từ đỏ lên.
"Anh chỉ tôi vài động tác cơ bản để sử dụng dao hay không"
Cô suy nghĩ thông rồi, bây giờ cô không chỉ phải biết dùng súng mà còn phải biết dùng dao vì súng khó mang bên người và dể bị phát hiện hơn con dao thần thánh mà Mạn Mạn đã tặng cho cô.
Hàn Chiêu Dạ biết bây giờ cả người của cô cũng mệt mỗi rồi nên anh cũng không ác với cô nữa. Những động tác anh chỉ cho cô đều đơn giản và dể tập hết mức có thể.
"Cô có thể đưa cái vòng tay cho tôi mượn không"
"Anh muốn làm gì"
"Tôi chỉ xem thử thôi, cô có cần phòng bị tôi như vậy"
"Đối với ai thì tôi không biết nhưng đối với anh thì tôi nhất định phải phòng bị"
Trong một ngày mà cô bị anh treo ngược, chơi cảm giác mạnh khi láy mô tô chỉ nghĩ đến những đều này thì bất giác cô lại cảm thấy ớn lạnh với con người này.
Diệp Viên Hi tự thầm nhủ bản thân là mỗi khi ở gần người đàn ông này thì cô phải hết sức cảm giác, dù gì thì cô cũng đã tận mắt nhìn thấy cảnh gương mặt của anh lạnh lùng, hung tàn rồi sau đó còn bắn chết người như thế nào rồi mà.
Có lẻ khi đối với cô anh không lạnh không nhạt, cách nói thì cũng bình thường nên cô đã quên mất còn người thật của người đàn ông này rồi.
Cũng có thể là do cô có giá trị nên anh ta mới đối xử với cô như thế này, đến khi kế hoạch đoạt lại Hàn thị thành công, anh ta cũng trở về thân xác của mình được thì có khi nào anh ta sẽ giết mình vì mình không còn giá trị lợi dụng.
Mình đúng là ngốc mà, sau trước đây mình không nghĩ đến vấn đề này chứ. Không được mình phải cố gắng luyện tập và nắm giữa một cái gì đó quan trọng để người đàn ông này sau khi tỉnh lại thì cũng không thể nào giết mình được.
Trước hết hiện tại mình nên đề phóng người đàn ông này, một khi đã bước vào thế giới này thì mình bắt buộc phải trở nên đề phòng và bỏ bớt đi những cảm xúc của bản thân nếu không sẽ có một ngày cô chết mà chẳng biết lí do tại sau.
Một người am hiểu và thâm sâu như anh ta còn bị hảm hại thành ra một hồn ma đi lang thang như vậy, còn bản thân cô mà đơn thuần kèm thèo một cái não đơn giản thì chắc kết cục còn thảm hơn anh ta gấp ngàn lần.
Nhìn cô tự nhiên thất thần một lúc nên anh lên tiếng:
"Cô bị sau vậy"
"Àk không có gì, nè dao đây"
Cảm thấy anh tạm thời không có nguy cơ làm hại mình với lại anh và cô cũng đang cùng hội cùng thuyền nên cô sẽ tạm thời tinh tưởng cô.
Anh sao khi nhận được con dao trong tay cô thì bắt đầu bật chế độ tìm hiểu lên.
"Đâu đúng là một con dao tốt đấy"
Tiếp đến anh quơ tay thực hiện vài kỹ xảo điêu luyện rồi sau đó mới quay sang chỉ cô.
Hai người tập qua tập lại cho đến mười một giờ khuya, lúc này xương cốt của cô đã rã rời và hai mí mắt cũng đã dần dán lại.
"Này cô hãy dùng dầu xoa bớp tay chân rồi hãy đi ngủ nếu không ngày mai khỏi xuống giường luôn đấy"
Nghe lời anh cô cũng đi lấy chai dầu thoa lên tay chân rồi xoa bóp nhưng chỉ được một lúc thì cô không chịu nỗi nữa mà gục đầu ngủ quên luôn.
Hàn Chiêu Dạ ở một bên thấy thế thì nhanh chống đỡ cô rồi sau đó đỡ chai dầu lên.
Nhìn gương mặt đầy mệt mỗi của cô nên anh cũng không gọi cô dậy mà chỉ nhẹ nhành bồng cô lên rồi để cô nằm lại đàng hoàng trên giường.
Sau đó anh lấy chai dầu rồi thoa nhẹ một ít dầu lên tay chân rồi xoa bóp cho cô. Đối với người chưa từng học võ lại lười vận động thì mức tập luyện ngày hôm nay có quả thật có hơi nặng.
Nhìn cô đang ngủ trong rất khác lúc cô thức, không hiểu sau nhìn cô như vậy anh lại nhớ đến gương mặt tái xanh lại cộng thêm nước mắt rồi vài vết bẩm đỏ của cô hồi chiều.
Nhưng đối với cô anh huấn luyện như vậy chỉ là ở mức trung bình thôi, mấy người như Chước Tư, Tỉnh Lâm trước kia còn phải chịu huấn luyện còn ác nghiệt hơn cô. Anh thấy mình như vậy cũng đã là một sự nhân nhượng lớn đối với cô.