" Ây da cái chân của tôi đau quá"
"Liên quan gì đến tôi"
"Ủa tôi có đến tên anh chưa"
Nói xong rồi cô cố gắng bước đi, mỗi một bước đi cô đều nhăn mặt một cái. Hàn Chiêu Dạ bay đi theo phía sau thấy cô rề quá nên bay lên trước mặt cô.
Diêp Viên Hi vừa thấy mặt anh thì cô lại hoản hồn lùi ra sau mấy bước và không biết hên xui mai rủi thế nào mà cô lại bị té đập mông đất:
"Á đau quá"
Hàn Chiêu Dạ thấy vậy thì cũng bất lực với cô. Anh thấy mình đâu có dọa nạt hay làm gì cô đâu mà mỗi lần nhìn thấy anh là cô lại cảm động đến té ngã như thế.
"Anh đừng có đột nhiên xuất hiện như một hồn ma được không. Tôi đã yếu tim rồi mà còn gặp anh nữa"
"Tôi vốn dĩ là ma mà"
"Ờ há, Aaa anh là là ma, ủa mà hình như chuyện này lúc nãy tui biết rồi thì phải"
Nghe câu nói của cô mà Hàn Chiêu Dạ đưa tay lên vỗ trán, gương mặt thì tỏ rõ sợ bất lực. Anh không hiểu sau trên thế giới này lại có một người phụ nữ vừa dỡ hơi vừa hậu đậu như thế này.
Nhưng mà không hiểu sau anh lại thấy cảm thương cho số phận của mình hơn. Biết bao con người bình thường ở ngoài kia không nhìn thấy anh vậy mà cô gái này lại có thể vừa nhìn thấy anh vừa chạm vào anh luôn cơ.
Thấy cô như vậy thì anh chỉ đành đưa tay ra định đỡ cô dây, nhưng chờ được một lúc tì anh thấy Diệp Viên Hi đang cô gắng tự bương tự chạy mà đứng lên.
Hàn Chiêu Dạ biết cô không cần đến mình nên anh cũng thu tay lại, thật tình lần đầu tiên trong cuộc đời này bị người ta từ chối mình luôn đấy.
Anh cũng không thuộc loại người suy nghĩ quá sâu sắc nên cũng chỉ suy nghĩ sơ sơ qua rồi thôi. Còn cô sau khi đứng dậy được thì rán mà đi.
Mỗi một bước chân cô đều phải chịu đau đến nhăn cả mặt nhưng cô vẫn chẳng len tiếng than hay nhờ anh phụ giúp.
Vừa đi cô vừa nghĩ thầm:
'Haiz... sau lại xuôi như thế này chứ, tự nhiên khi không mình lại nhìn thấy một con ma chứ. Người ta nói ma mà đi theo con người nào thì người đó sẽ bị xuôi xẻo quả thật là không sai mà.'
Cô chỉ mới vừa gặp hồn ma này một lúc thôi mà lại bị té tận hai lần rồi cộng thêm bị trật chân. Kiểu này ngày mai chắc phải nghỉ ở nhà không được đi lung tung chơi rồi.
Vốn dĩ cô định là sẽ đi mua ít đồ về cúng cho hồn ma này ăn no nê rồi đuổi anh ta đi nhưng bây giờ chân của cô bị đau rồi nên chắc không mua đồ đi cúng được.
Nói thật thì tự nhiên khi không lại có một hồn ma đi theo mình khiến cô cũng cảm thấy rợn tóc gáy và cảm thấy rất nguy hiểm nên cô cứ đi một chút là lại lướt mắt nhìn anh để đề phòng.
Hàn Chiêu Dạ trước giờ là một người rất ghét kiểu chậm chạp, hơn nữa cô còn lâu lâu lại liết anh một cái khiến cho anh có cái cảm giác khó chịu.
Nhưng nghĩ lại dù gì bây giờ anh còn phải nhờ vào cô gái này, và cũng chỉ có mình cô mới giúp được anh nên bây giờ anh tạm thời phải nhịn.
Nhưng chỉ mới nhịn được một lúc thì cuối cùng anh cũng chịu không nỗi mà đưa tay ra định diều cô đi cho nó lẹ.
Diệp Viên Hi thấy anh đột nhiên có cử động thì lập tức lên tiếng:
"Anh định làm cái gì vậy"
"Diều tôi"
"Cô đi với tốc độ ốc sên bò kiểu này thì bao giờ mới đến nơi đây"
"Tôi sẽ cố gắng đi nhanh, anh không cần phải đụng chạm như thế"
"...." Sau anh cứ có cảm giác hình như cô gái này ghét bỏ mình lắm thì phải.
Đi được một lúc thì anh thấy cô đi ra trước cổng của một chổ nào đó rồi lấy chiếc xe máy của mình ra.
Lúc này mới biết được một sự thật cô chính là một shipper. Mà anh nghĩ đi nghĩ đi nghĩ lại thì thấy rất lạ, chẳng phải như mấy việc chạy ngoài đường này phải dành cho con trai mới đúng, cô là con gái mà sau lại làm mấy việc này.
Diệp Viên Hi chật vật dẫn chiếc xe máy của mình ra rồi phóng đi, cô cứ nghĩ trong đầu là nếu như mình chạy thật nhanh và lúc đó anh sẽ không bám theo mình nữa.
Nhưng cô đã sai lầm, do anh là một hồn mà nên anh có thể bay nên dù cô có chạy nhanh thế nào thì anh vẫn bay theo kịp.
Hàn Chiêu Dạ tuy bay theo cô nhưng đầu anh lại đang suy nghĩ. rõ ràng đợt trước anh không muốn đi theo cô nhưng lại có một lực đẩy vô hình nào đó đẩy anh đến gần cô.
Còn lần này, lúc nãy cô lên xe máy chạy đi thì lại không có, nếu anh mà không nhạy bén phát hiện ra ý đồ của cô thì chắc giờ này anh đang đứng hoang mang ở bãi gửi xe.