Nói xong thì anh cũng giúp cô móc quần áo lên rồi nói:"Cô có mục tiêu hay chiến lược kinh doanh gì cho cửa hàng của mình chưa"
"Mục tiêu của tôi là đưa cửa hàng phát triển và được nhiều người biết đến. Nhưng cửa hàng của tôi chỉ vừa mới mở, tôi lại không có nhiều mối quan hệ rộng rãi lại không có tiền làm quản cáo.
Trình độ về thông tin kĩ thuật của tôi cũng không tốt lắm. Tôi chỉ tiếp cận được khách hàng trên mạng qua các bài đăng trên face book, tik tok và các lives stream.
Ngày hôm qua tôi bỏ cả buổi ra lives stream nhưng cuối cùng chỉ được một đơn hàng của bác bảo vệ bệnh viện"
Hàn Chiêu Dạ nghe mà mặt nổi đầy vạch đen:"Cô kkinh doanh kiểu này là tơi thiên thu luôn cũng chẳng nỗi danh được"
"Anh đừng có xem thường tôi như vậy chứ"
"Tôi chỉ nói sự thật"
"...''
Sắp xếp đồ đạt xong thì trời cũng đã chạng vạng sáng, hai người mở cửa sổ ra và bày biện cửa hàng.
Sau khi xong xuôi thì cô ngồi vào quầy xem hàng còn anh thì đứng một bên bắt đầu giảng dạy cho cô về kinh doanh.
Diệp Viên Hi là một người đầu óc khá nhạy bén trong lĩnh vực này nên những gì anh nói cô liền hiểu và ghi nhân lại trong đầu.
Cô bắt đầu mở trộng thì trường ra buôn bán trên các nền tảng mạng, đồng thời cũng thực hiện một số lần khuyến mãi các sản phẩm trong một thời gian nào đó để đánh vào tâm lí khách hàn.
Bên cạnh đó do cô không có chi phí quảng cáo nên đành phải tự thân vận động. Ban ngày thì cô chủ yếu nghe anh giảng về một kiến thức bề kinh doanh. Đến tối thì anh giúp cô thực hành.
Do bây giờ trong tay của cô không có máy vi tính mà chỉ điện thoại nên việc chỉnh sửa quản cáo này nọ thì tương đối khó nhưng không vì vậy mà cô từ bỏ.
Ban ngày thì cô và Lâm Mạn Mạn cùng nhau quay những cái video hay trang phục, còn ban đêm thì anh cùng với cô sẽ chỉnh sửa video đó để đẳng lên mạng và đồng thời cùng thiết kế nhãn hiệu và logo cho cửa tiệm.
"Này anh nghĩ tôi nên đặt tên cho cửa tiệm này là gì"
"Cửa hàng này là của cô nên cô thích đặt tên gì thì đặt"
"Vậy tôi đặt là like and like được không, nó có nghĩ là đồ do cúng tôi bán ra thì chỉ có ngàn like mà mà thôi"
Hàn Chiêu Dạ nghe vậy thì cốc đầu cô một cái:"Tên cửa hàng rất là quan trọng đấy không thể đặt bừa được"
"Nhưng tôi chẳng nghĩ ra cái tên nào hay cả" Vừa nói xong thì cô trợn tròn mắt rồi đập hai cái tay của mình vào nhau, anh mắt thì sáng ngời nói:
"Àk tôi nghĩ ra một cái tên này hay lắm. Anh hình như tên là Hàn Chiêu Dạ, vậy lấy chữ cái cuối là chữ Dạ đi.
Còn tôi thích nhất là hoa lavender nó còn có một têb gọi khác là hoa oải hương. Nếu lấy chữ Dạ ghép với chữ hương thì.... không được cái tên này không ổn cho lắm"
Anh ở một bên nghe cô nói vậy thì lên tiếng:"Dạ hương, nó có gì không ổn sau"
"Anh không biết dạ hương là gì àk"
"Không"
"Thôi cái tên này trên thị trường đã có rồi nên không được đặt đâu"
Thấy anh như một con người ngơ ngác không hiểu dạ hương có nghĩ là gì thì cô cũng không lên tiếng giải thích cho anh hiểu vì người đàn ông này mà biết cô dùng tên anh ta ghép bậy bạ thì lại mệt nữa.
Suy nghĩ được một lúc cô lại lên tiếng:
"Àk hay là mình đặt là shop quần áo tươi mới đi"
"Cô buôn bán quần áo chứ có phải thực phẩm đâu mà tươi với mới"
"Shop quần áo ba anh em siêu nhân"
'' Cô bán quần áo hay là nhà sản xuất phim hoạt hình vậy"
"Shop quần áo bóng đêm được không"
"...."
"Không được hả, vậy để tôi nghic cái tên khác. Àk shop quần áo hương có được không"
"....."
"Không được luôn sau, aaaa tôi nghĩ không ra cái tên nào hay cả"
"Phong Dạ"
"Phong Dạ là ai, nó liên quan gì đến tên cửa hàng"
"Đặt tên cửa hàng là Phong Dạ đi"
"Nó có nghĩ là gì"
"Phong có nghĩ là tiên phong là tiến lên còn Dạ là tên tôi"
"Ủa cửa hàng của tôi mà sau lại lấy tên của anh"
"Tôi là gia sư của cô là người giúp cô đưa cửa hàng này phát triển"
"Chúng ta chẳng phải điều kiện, lợi ích của hai bên nên mới hợp tác chứ có phải anh tự nguyện giúp tôi đây"
"Nếu không có tôi thì biết khi nào cửa hàng mới phát triển được"
"Nếu không có tôi thì anh chỉ là một hồn ma lang thang không có chổ ở, nếu không có tôi thì chắc anh chỉ biết đứng nhìn những người hại mình đạt được những ý định mà họ muốn"
Hàn Chiêu Dạ nghe cô nói mà anh chẳng thể nào lên tiếng phản bác lại được vì những lời cô nói qua đúng.
Cô và anh hợp tác với nhau đều vì lợi ích và mục đích riêng của đối phương mà thôi, chẳng ai giúp đỡ ai.
Cuộc sống vốn là như thế trừ khi mình có giá trị với người khác thì người khác mới giúp đỡ mình. Là một con người từ nhỏ sống trong giớ thượng lưu anh rõ đều này hơn ai hết.
"Hay là mình lấy tên cửa hàng là Mạn Hi Dạ đi"
"Mạn là tên của Lâm Mạn Mạn còn Hi là tên của tôi, Dạ là tên của anh. Tôi thấy nếu như của hàng của tôi mà phát triển nhanh chống thì không thể thiếu đến công lao của anh nên thêm tên anh vào cũng được"
Sau đó hai người cúng nhau thống nhất ý kiến và bắt đầu vẽ logo rồi phát họa nhãn hiệu cho cửa hàng trên giấy trước để mai cùng thảo luận ý kiến với Mạn Mạn, Duy Khánh rồi tính,