Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 85: Tin tưởng




Khoảng 4 phút sau đó thì Hàn Vân Nam đã nhắn lại cho cô:

/Tôi đồng ý chuyển 10% cổ phần của Hàn thị cho các người/

/8h sáng mai tôi sẽ cho người đem thu tục chuyển nhượng cổ phần đến Hàn thị và anh chỉ cần kí tên xác nhận. Nhớ đoạn clip ấy vẫn còn trong tay tôi nên anh bớt diễn trò lại/

Nhắn xong thì cô lập tức chụp màn hình, xóa tài khoản rồi nhắn tin với Châu Khải Hiên.

/Anh sắp xếp một buổi hợp cổ đông ở Hàn thị vào cuối tuần này giúp tôi được không/

/Được, có chuyện gì vậy/

/Đã đến lúc tôi nên lộ diện và trò chơi đã chính thức bắt đầu/

Nhắn với Châu Khải Hiên xong thì cô lại quay qua nhắn vào nhóm 4 chàng áo đen(Nhóm gồm có Châu Khải Hiên, Chước Tư, Tỉnh Lâm và Hàn Mặc)

/Này chiều nay có ai rãnh không/

Hàn Mặc:/Có chuyện gì àk/

/Mời mọi người đi ăn với giao lưu thôi/

Châu Khải Hiên:/Giao lưu với ai/

/Với bạn của tôi/

Hàn Mặc:/Có cô nàng Mạn Mạn và chàng trai bị thương hôm bửa ghé nhà tôi không/

/Có/

Châu Khải Hiên:/Chúng tôi cần lắm địa chỉ nhà hàng với thời gian qua/

/5h30 tại nhà hàng Ninh Quế Ngọc/

Tỉnh Lâm:/Muốn đi lắm nhưng hiện giờ tôi còn đang ở đất nước K giao hàng/

/Vậy giao lẹ lẹ rồi về/

/Không kịp/

/Vậy dời lại 6h, anh về kịp không/

/Kịp/

...............

Nhắn xong ở đây rồi thì cô lại quay qua nhắn với Chước Tư.



/Anh liên hệ với luật sư làm giấy từ chuyện nhượng cổ phần/

Nhắn xong rồi thì cô gửi tấm hình lúc nãy mình nhắn tin với Hàn Vân Nam qua cho Chước Tư.

Làm xong mọi việc rồi thì cô nằm xuống sofa:

''Aaaaa"

Hàn Chiêu Dạ:''Trưa nắng quá nên bị lên cơn điên hả"

"Tôi mà điên lên thì sẽ cắn anh trước đấy"

"Cô cắn được tôi thì cứ cắn đi"

"Này đại hồn ma"

"Đại hồn ma, cô đang kêu tôi đấy àk"

"Ukm, tôi có thể hỏi anh một câu được không"

"???"

"Lúc trước khi anh tiếp quản cả một Hàn thị và tổ chức như vậy anh có thấy mệt không"

"Tất nhiên là mệt rồi"

"Suốt ngày nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia, lên kế hoạch đối phó hết người này người nọ khiến cho dây thần kinh não của tôi sắp đứt luôn rồi"

"Xin lỗi vì đã kéo cô vào chuyện này"

"Anh lại như thế nữa rồi, hơn nữa đây là do tôi tự nguyện hơn nữa giữa hai chúng ta đều là trao đổi qua lại lại. Nhưng nói gì đi nữa thì người xin lỗi anh là tôi mới đúng"

"Tại sau"

"Vì tôi không tin tưởng anh và tự lập một tổ chức mới"

"Cái này không trách cô được, lỡ như tôi quay về thân xác của mình mà chẳng mai bị mất trí nhớ hay gặp vấn đề gì đó thì sau. Cô muốn tự mình làm một nữ hoàng thì không có gì là sai."

"Cám ơn anh"

"Người nên cám ơn phải là tôi mới đúng, cám ơn cô đã giúp tôi trong thời gian qua"

"Anh có phải là Hàn Chiêu Dạ không"

"???"

"Anh nói chuyện kiểu này làm tôi nỗi da gà hết luôn rồi"



Hàn Chiêu Dạ:"...."

"Hỏi thật anh cái này nha"

"Hỏi đi"

"Chắc hẳn người đầu tiên nghe được lời xin lỗi của anh có phải không"

Nghe cô nói thì Hàn Chiêu Dạ suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:

"Sau cô biết"

"Tôi nghĩ với tính cách của anh thì anh sẽ không dể dàng nói cám ơn hay xin lỗi người khác. Tôi để ý anh nói nhiều trong công việc hay những lúc dạy tôi thôi, còn những lúc nói chuyện đùa giỡn hay có chuyện ngoài công việc thì số lượng câu từ mà anh nói rất ít"

"Tôi không muốn nói chuyện nhiều với những người giả dối"

"Vậy tại sau anh biết tôi thật lòng đối xử với anh, giúp anh chứ"

"Vì tôi đi theo cô 24/24"

"Ờ há, mà nếu như một ngày nào đó anh tỉnh lại, không còn đi theo tôi 24/24 nữa thì liệu anh có tin tưởng tôi không"

"Tôi sẽ tin tưởng và tiếp tục làm một chổ dựa vững chắc cho cô."

"Anh nói thật không"

"Thật"

"Vậy chúng ta móc nghéo đi"

Vừa nói cô vừa đưa ngón tay út của mình ra, Hàn Chiêu Dạ thấy cô trẻ con như thế thì mỉm cười rồi đưa tay của mình ra móc nghéo với cô.

Đến chiều cô lựa một cái váy màu trắng ngà kết hợp với một đôi giày cao gót thấp và một cái túi xách cùng màu với cái váy.

Chuẩn bị xong thì cô lái xe thẳng đến cửa hàng rồi đón Mạn Mạn qua Ninh Quế Ngọc luôn.

Do hai người đi khá sớm nên chưa thấy ai ở đây cả.

"Xin chào hai vị tiểu thư, không biết là hai người muốn ăn dưới đây trên tầng hay ăn phòng riêng ạ"

Nghe nhân viên phục vụ hỏi thì Viên Hy lên tiếng:

''Một phòng riêng rộng khoảng 10 người ngồi, một lát sẽ có bạn của tôi đến"

"Vâng"

Sau đó nhân viên dẫn hai cô vào thang máy thẳng lên tầng cao nhất của nhà hàng và đến một căn phòng rất rộng.