Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Dư Dao Dao không ở lại khách sạn gần phim trường của đoàn phim, mà là đi xe nhà đến, từ trong nhà đến nơi đóng phim mất một tiếng đồng hồ hơn, Nghê Dịch cũng đã nói trước với đạo diễn.
Lúc cô mơ màng sắp ngủ thì đã đến nơi, trước lúc xuống xe, Nghê Dịch lấy gương ra tới đưa cho cô, sau khi lau sạch nước miếngthì quấn khăn quàng cổ lên mới bước xuống xe.
Cô không đóng nhân vật quan trọng gì, phía trước lại khẩn cấp nhập viện, nghi thức khởi động máy cũng không hó hé với cô tiếng nào. Lúc cô đến nơi, đoàn phim đang chuẩn bị quay cảnh diễn chung của nam nữ chủ. Đến gần là có thể nghe thấy âm thanh bàn tán của mọi người.
"Giá trị nhan sắc của Hân Nhiễm không những cao mà còn có kỹ xảo diễn xuất nữa, nổi là đúng rồi."
"Đúng vậy, nếu không sao có thể nhận được vai nữ chủ kia chứ? Còn Dư Dao Dao... Chỗ dựa hậu trường cứng như vậy, chồng cô ta có thể trực tiếp đầu tư tiền cho cô ta đóng vai nữ chủ, có điều, khi đến trước mặt đạo diễn Lý thì chỉ có thể làm nữ phụ thứ tư, còn ghét bỏ không muốn..."
"Ha ha, với kỹ xảo diễn xuất tồi tàn đó của cô ta mà đòi nầy đòi nọ, bộ chồng cô ta mắt mù rồi sao?!"
"Thật sự tệ đến như vậy? Không phải cô ta học ngành diễn xuất sao? Tôi nghe nói cô ta debut rất sớm mà."
"5 năm đều ở nhà vắt sữa nuôi con, debut sớm có ích lợi gì? Tôi nói cho cậu nghe, tôi đi lên diễn có khả năng còn diễn tốt hơn cô ta!!!"
"Anh khỏi nói tôi cũng biết, ít nhất anh còn có thể học thuộc lời thoại!"
Nghê Dịch nghe được, nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức mồ hôi chảy đầy đầu. Tuy nhiên, anh không thể cãi lại được, vì chị đại nhà anh thật sự là... Haizzzz.
Anh lén trộm nhìn sắc mặt của Dư Dao Dao, ho nhẹ một tiếng muốn mọi người phát hiện họ, không hề tiếp tục tám chuyện nói xấu sau lưng người khác.
Nhân viên ngoại cảnh và diễn viên quần chúng bỗng nhiên ngừng nói, cũng ngưng tất cả hoạt động. Họ đột nhiên cảm giác được không khí có chút không đúng, sau lưng có chút lạnh lạnh. Vừa quay đầu lạithì nhìn thấy Dư Dao Dao đứng ở phía sau.
Họ nhất thời xấu hổ nuốt trọn câu tiếp theo trong miệng trở vào, giây tiếp theo, ánh mắt nhìn thẳng vào người Dư Dao Dao!
Không ngờ, cô chỉ đứng ở nơi đó lại trở thành một khung cảnh độc nhất, khí thế mạnh mẽ như một vị nữ thần bước ra từ trong tranh vẽ.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu đen cột eo, để lộ một đôi chân trắng nõn thon dài mảnh khảnh, bàn chân mềm mại như tượng ngọc bao bọc trong đôi giày giày cao gót màu vàng, ánh mắt hững hờ nhìn họ.
Mà giờ phút này, đôi tay của cô đang nắm giữ chiếc khăn quàng cổ nhạt to rộng màu vàng nhạt, còn đeo kính râm màu trà. Tuy che lấp nửa gương mặt nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn thấy làn da trắng như tuyết, không chút tỳ vết của mình. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ suy đoán ra dung nhan tuyệt đẹp của cô.
Chiếc áo khoác kia càng tôn lên vòng eo thon thả của cô, tóc đen dài uốn lượn rối tung ở sau lưng, có một mùi hương phụ nữ thành thục phong tình.
Phim trường vốn ồn ào giờ đây lại trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Giống như quân cờ domino, bắt đầu ngã dần từ con bài đầu tiên đến tận con bài cuối cùng, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Nhân viên ngoài trời bị khí thế của cô hấp dẫn, nhanh chóng lan tràn đến nhân viên đèn, nhân viên ghi âm, ngay cả tổ đạo diễn cũng không thể dời ánh mắt khỏi người cô.
Đạo diễn Lý ngồi ở vị trí trung tâm đang nhìn chằm chằm vào màn hình xem xét kiểm tra chất lượng hình ảnh cũng đã nhận ra sự khác thường trong phim trường, hướng tầm mắt theo ánh nhìn của mọi người.
Giây tiếp theo, ánh mắt của ông cứng lại, nhăn mày tỏ vẻ khó chịu, gương mặt chữ điền râu ria xồm xoàm nhăn thành một cục, lập tức bốc lửa giận: "Làm cái gì đứng ở đó không đi vào, bộ tưởng đang đi thảm đỏ à?! Đèn, ghi âm, mấy người nhìn cái gì mà nhìn, chuẩn bị bắt đầu quay, không nghe thấy, điếc hết cả lũ rồi hả?!"
Dư Dao Dao đứng ở bên ngoài, nghe được tiếng mắng nhiếc đầy lửa giận của đạo diễn.
Cô gỡ kính râm xuống, nhìn mọi người gật đầu cười một cái, ánh mắt cong như trăng rằm. Đôi mắt ngập nước mở to, giờ phút này óng a óng ánh như là dòng suối trong vắt chảy qua, tràn ngập dịu dàng xinh đẹp, rồi lại có một tia gợi cảm thu hút người, đầy sức quyến rũ.
Bị ánh mắt lan đến trái tim, mọi người không khỏi đồng thời ngạc nhiên.
Ai cũng đều biết, giá trị nhan sắc của nữ diễn viên đều không thấp. Trước màn ảnh nhỏ thì giành được sự tán thưởng về dung mạo xinh đẹp, sau màn ảnh thì càng có sức quyến rũ hơn người.
Có thể nói, thân là người trong đoàn phim, đáng lẽ đã sớm miễn dịch sắc đẹp của nữ ngôi sao cũng có lẽ là do mấy ngày nay họ đã quen nhìn gương mặt ngây thơ sạch sẽ ưu nhìn của Mạnh Hân Nhiễm, hôm nay bất ngờ nhìn thấy người có khí chất gợi cảm quyến rũ như Dư Dao Dao, nháy mắt cảm thấy trước mắt sáng ngời như vừa trải qua một trận mưa rửa mắt.
Không có so sánh thì không có tổn thương.
Vừa so một cái, nữ chủ Mạnh Hân Nhiễm đứng ở cạnh cô chẳng khác gì nha hoàn, vẻ ngoài ngây thơ sạch sẽ ưa nhìn làm sao đấu lại xinh đẹp quyến rũ lại gợi cảm chết người như là so sánh giữa cháo trắng rau xào và Mãn Hán toàn tịch.
Mọi người trong đoàn phim cảm khái không thôi, ánh mắt so sánh không ngừng di chuyển qua lại giữa hai người họ, làm cho sắc mặt Mạnh Hân Nhiễm đang đứng diễn trước màn ảnh nhanh chóng chuyển trắng, xanh, rồi đỏ.
"Dư Dao Dao, lập tức đi thay đồ, còn đợi tôi nhắc nữa, ở đây không phải nhà của cô, tôi cho cô ba mươi phút!"
Đạo diễn Lý Ba quan sát thấy toàn bộ nhân viên đoàn phim đều không tập trung vào công việc, tức giận đến mức trực tiếp quăng kịch bản trên tay xuống ghế.
"Chuyên viên trang điểm đâu?! Mời mấy người tới ăn không ngồi rồi hả? Không lo làm việc, chỉ biết đứng ngu người ở đó nhìn không khí thôi sao?! Thật tưởng bản thân là bình hoa?! Không muốn làm thì cút khỏi nơi này cho ông!"
Nghê Dịch đi theo phía sau Dư Dao Dao, sắc mặt chợt trắng nhợt. Biết là đạo diễn đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, họ vừa mới vào tổ, đã bị mắng máu chó đầy đầu. Toàn đoàn phim đều đang nhìn họ chê cười.
"Chị đại, chúng ta mau đi thay đồ trang điểm thôi." Nghê Dịch lau mồ hôi, nhanh chân đẩy Dư Dao Dao đi vào bên trong.
Năm năm trước, cô bị nhét vào trong đoàn phim của đạo diễn Lý, kỹ xảo diễn xuất còn thua một đứa con nít bốn tuổi, kết quả trở thành trò cười lớn nhất trong giới nghệ sĩ.
Anh ta tuyệt đối sẽ không ngờ rằng Dư Dao Dao đã thay đổi linh hồn.
Cô là một con rắn tinh, trước nay còn chưa từng bị phun nước miếng.
Trước khi vào vườn thú, cô ở bên ngoài cũng là chị đại két tiếng giang hồ chứ chẳng chơi! Dù là động vật bay trên trời hay là đi trên mặt đất hoặc bơi trong nước, chỉ cần dám chống đới với cô, cô một giây nuốt chửng nó.
Giờ phút này, Dư Dao Dao nhìn cô bé chuyên viên trang điểm đang vội vàng chạy tới, bị mắng sắp khóc ra tiếng, không khỏi kéo tay cô gái nhỏ nói: "Em có biết bình hoa quý giá nhất, có giá trị bao nhiêu không?"
Cô bé chuyên viên trang điểm bất ngờ ngạc nhiên, lập tức co quắp lại, xấu hổ mà lắc đầu.
Dư Dao Dao lấy di động ra, chạm chạm vuốt vuốt, đám người trong phim trường đều hướng ánh mắt lại đây, môi đỏ mở ra: "48 triệu 875 ngàn."
Khóe miệng Nghê Dịch giật tưng tưng "Chị..."
Dư Dao Dao cười tủm tỉm mà vỗ vỗ tay cô bé chuyên viên trang điểm: "Hừ, đàn ông đều là cái dạng này, ngoài miệng nói không cần bình hoa lại đua nhau đoạt lấy đoạt để. Úi chà, chào em, cô bé bình hoa 48 triệu, chúng ta cùng nhau nỗ lực vượt mặt những đóa hoa dại kiên cường ngoài lề đường kia nào."
Toàn đoàn phim cơ hồ là lập tức chuyển tầm nhìn, cười khinh trào phúng.
Người trong đoàn phim lại hiểu ý của Dư Dao Dao thành chê cười họ không có đầu óc, chỉ biết nhìn bề ngoài mà phán đoán? Cô ta thật đúng là không biết xấu hổ!
Lúc này, Mạnh Hân Nhiễm đóng vai nữ chủ đang đứng trước màn ảnh, nét mặt cứng đờ như tượng vẫn còn giữ nguyên nụ cười xinh.
Hiện nay cũng xem là tiểu hoa đán mang theo lưu lượng, còn đóa hoa dại trong miệng Dư Dao Dao là ai... Thật khó để không nghĩ đến, cũng không muốn đoán.
Cái loại gái già đã kết hôn còn có con còn ra đóng phim làm cái gì, chỉ có vài phần sắc đẹp mà thôi, cũng dám yêu thầm sư huynh Trần Kiệu, còn muốn đè đầu mình?
"Chào chị Dư, rất hân hạnh được quen biết chị, sau này xin chị dạy bảo nhiều hơn." Mạnh Hân Nhiễm gắng gượng ngăn chặn cảm xúc, miễn cưỡng banh khóe miệng cười chào hỏi.
Họ đều là nghệ sĩ của Quang Hâm, Dư Dao Dao debut sớm hơn cô mấy năm.
Cô hạ thấp bản thân chào hỏi, tạo ấn tượng cho đoàn phim cô ta ức hiếp cô, khiến cho mọi người bênh vực kẻ yếu là cô, muốn bôi đen ném cô ta ra đoàn phim chỉ là chuyện nhỏ.
Dư Dao Dao nổi danh kỹ xảo diễn xuất kém, đầu óc ngu ngốc, học mãi không thuộc lời thoại. Như vậy thì cô ta có tư cách gì nói liều mạng nỗ lực muốn qua mặt hoa nhỏ rating như Mạnh Hân Nhiễm cô đây?
Nghe Mạnh Hân Nhiễm nói như vậy, một đám đàn ông ở đây bị sự giả tạo của cô ta một lưới bắt hết.
Mọi người lập tức bất mãn, lớn lên đẹp có ích lợi gì, miệng lại độc lại không biết điều, ỷ vào chồng của mình là ông chủ thì muốn làm gì thì làm.
Lần này, ánh mắt của mọi người tại hiện trường đều nhằm vào Dư Dao Dao, tất cả cùng chung kẻ địch và thân là một trong những người bị diss, sắc mặt đạo diễn Lý đã chuyển sang màu đen.
"Dư Dao Dao, ba mươi phút sau trực tiếp bắt đầu quay cảnh 184!"
Cảnh 184, là phân đoạn nhân vật Hà Lăng mà cô đóng bị tiểu thái giám ném rắn độc lên trên giường muốn cắn chết Hà Lăng!
Nghê Dịch đọc đến đoạn này thật sự rất lo lắng cho an toàn của cô, anh còn nhờ vả tổ đạo cụ, hy vọng họ dùng rắn giả thế mà giờ đây, đạo diễn Lý lại bất thình lình nhắc tới cảnh này, trong lòng anh không khỏi lộp bộp một tiếng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, anh nhìn sang tổ đạo cụ thì phát hiện có một cái giỏ tre đặt ở dưới đất, bên trong là 3 con rắn đang uốn éo phun cái lưỡi dài đỏ nhìn phát ớn...
Nghê Dịch nháy mắt đổ mồ hôi như mưa, sắc mặt trắng nhợt.
Một thằng đàn ông như anh nhìn còn sợ, đừng nói đến Dư Dao Dao: "Đạo diễn, có thể dùng rắn giả..."
"Anh tưởng khán giả mù hết hay sao? Rắn thật hay giả liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, anh đừng lộn xộn, đứng yên đó để tôi làm việc!!!" Đạo diễn Lý trực tiếp phủ quyết.
Nghê Dịch lau mồ hôi: "Vậy... Dùng thế thân..."
Đạo diễn Lý nhíu mày: "Không phải trường hợp đánh nhau, rắn đã rút răng, không nguy hiểm! Khi tôi đưa kịch bản cho mấy người sao lúc đó không ý kiến ý cò gì mà giờ lại muốn dùng thế thân là thế nào, không thể diễn thì đừng nhận."
Nghê Dịch lập tức biết họ bị chơi.
Ngày đầu tiên vào đoàn, đạo diễn Lý đã quyết tâm muốn quay cảnh này, đây là ra oai phủ đầu muốn họ biết khó mà lui đây mà, thứ xảo trá thấp hèn, vậy mà dám tự nhận là đạo diễn có tiếng trong giới!
"Dịch Dịch bé bỏng à, thôi đi ~" Dư Dao Dao quay đầu lại, vẫy tay kêu quản lý của mình.
Đạo diễn Lý hít sâu một hơi, mới đè nặng lửa giận trong lòng xuống: "Nhanh chóng hóa trang cho tôi, tôi còn muốn nghỉ lưng nữa."
Mạnh Hân Nhiễm đều có chút bội phục cô, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, chờ nhìn trò hay.
"Chị đại, chị đừng bướng, ở đoàn phim mà đắc tội đạo diễn là không xong đâu. Đạo diễn có thể nhầm vào chị mà NG nhiều lần, còn bị ăn mắng, nhiêu đó thôi là có thể lăn lộn chết người rồi đó!"
Nghê Dịch thật tình cảm thấy hối hận: "Là lỗi của em, lúc ấy nên giúp chị tranh thủ một nhân vật khác..."
"Đợi lát nữa em đi cầu xin đạo diễn Lý, cúi đầu xin lỗi, tranh thủ xem có thể giết chết mấy con rắn đó không, lúc đó hãy diễn... Chị, em đọc cảnh này rồi, rất an toàn, chị chỉ cần nằm nhắm mắt là được, cứ coi mấy thứ kia như đồ chơi bằng nhựa, đừng sợ ha!"
"Đang yên đang lành cậu đòi giết con người ta làm gì?" Dư Dao Dao vào phòng hóa trang, vừa nói vừa lắc đầu.
Trừ bỏ số ít có thể vào vườn thúthì có rất nhiều rắn hoang dã đều bị con người bắt giữ, mớ làm thuốc, mớ lên bàn ăn, mớ... Rút răng làm xiếc. = =
Số lượng quá nhiều, cô cứu không hết. Tuy nhiên, nếu xảy ra ở trước mắt mình, cô có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu.
"Tồn tại không dễ dàng. Chờ sau khi quay xong, cậu đi hỏi thử xem, mấy con rắn đó xử lý như thế nào."
Nghê Dịch trực tiếp há hốc mồm: "Cái gì?"
Dư Dao Dao tặng cho anh một ánh mắt khinh bỉ: "Rút răng, sinh tồn nơi hoang dã có hơi khó. Nếu họ phóng sinh thì nhặt về nuôi, chị nhớ rõ công ty Quang Hâm cũng có không ít bể cá, dứt khoát tặng cho Thẩm Nghị Sùng làm thú kiểng trong văn phòng đi. Chờ răng mọc ra, lại thả sau."
Nghê Dịch: "Chị... Chị... Có phải chị bị đạo diễn mắng nhũn não rồi hay không vậy?"
Dư Dao Dao: "..."
Nghê Dịch cầm kịch bản, luôn miệng đọc phân đoạn quay trong ngày cho cô nghe trong khi hoá trang.
Toàn bộ quá trình này cô bé chuyên viên trang điểm không dám chen vào nói một câu. Có điều, sau khi Dư Dao Dao bị kêu vào phim trường, mới dám nhỏ tiếng, dùng giọng điệu sùng bái nói: "Chị Dư, vừa rồi cảm ơn chị rất nhiều. Chị thật sự rất đẹp, là nữ nghệ sĩ đẹp nhất mà em từng thấy, người lại tốt bụng ~ Chị Dư, chị cố lên nha!"
Dư Dao Dao cong miệng cười, vỗ vỗ bả vai cô bé: "Thật là tinh mắt."
Nghê Dịch lau mồ hôi đi theo ở phía sau, đợi cô ấy bước ra ngoài, đạo diễn Lý Ba còn đang hung dữ mắng tổ đạo cụ thấy cô đến thì im tiếng, những người khác cũng dừng công việc trong tay.
Dư Dao Dao một thân màu trắng, tóc đen hơi buộc cao, búi tóc lỏng lẻo rơi rụng vài sợi, hóa trang nhẹ nhàng, cơ hồ chỉ dậm một lớp phấn mỏng, lại có vẻ xinh đẹp tuyệt trần, răng trắng môi đỏ, đứng ở nơi đó như người đẹp bước ra từ trong bức tranh hậu cung ngày xưa.
Lý Ba dẫn đầu thanh tỉnh từ trong cơn mê hoặc, ngón tay chỉ cái giường cổ kính nằm trước màn ảnh.
"Lên giường nằm đi, đắp chăn đàng hoàng, nhắm mắt lại. Cảnh này miêu tả trong lúc ngủ mơ cảm giác được cái gì đó bò trường trên người, sau đó mở to mắt nhìn thì thấy con rắn đang ngẩng đầu khè lưỡi nhìn cô, gương mặt bắt đầu xuất hiện hoảng sợ, la lên ' người tới, cứu mạng ', sau đó bị rắn cắn. Tôi yêu cầu cô phải biểu hiện ra sự đau đớn cùng sợ hãi đến mức tận cùng của sự giãy giụa, cuối cùng hôn mê ngã xuống, nửa trên giường, nửa dưới sàn nhà. Tôi chỉ nói một lần, đi đi! Đây là phân đoạn quan trọng nhất, không diễn được thì cô và con rắn đó cút khỏi đây cho tôi!"
Nghê Dịch nhanh chóng chạy lên: "Chị, em đã giúp chị nhớ kỹ lời thoại rồi, chị đi đi, đợi lát nữa quay em nhắc cho."
Dư Dao Dao híp mắt, mở kịch bản ra nhìn một lần cuối, sau đó giao cho Nghê Dịch cầm.
"Nhắc cái gì mà nhắc? Nhìn cho kỹ, chị đây một lần là có thể qua!!!"
Hết chương 9