Matxcova, thành phố thủ đô của Nga.
Là một đất nước nằm ở cực bắc địa cầu, Nga không thiếu nhất là gió lạnh và tuyết rơi. Thế nhưng ở Nga vẫn có khoảng thời gian ấm áp... Đương nhiên, cái ấm áp này không thể sánh bằng một phần ngàn ở Việt Nam được.
Thời điểm Minh Kiều đến đây đã là tháng tám trời đã chuẩn bị vào thu, cuối hè. Lúc đó mùa hè ấm áp vẫn còn thổi đến tháng mười, thời điểm ấm nhất là tháng bảy, cho nên khi ấy cũng không tính là quá khắc nghiệt. Nhưng Minh Kiều bởi vì chênh lệch nhiệt độ và múi giờ nên vẫn là mặt mũi đỏ bừng. Cô không phải không chịu được mà chỉ có chút hối hận vì xúc động nhất thời của mình khi quyết định cùng người đàn ông kia tới đây.
Lúc này cô đang đứng trên đường phố đậm chất thơ mộng của Nga, ở xa xa còn nhìn thấy những kiến trúc thời
Aladdin với mái tròn nhọn hoắc ở đỉnh đầu. Mặt trời ở Nga đang ngã về Tây, phủ lên đường phố một lớp trứng muối siêu ngon.
"Đi đi."
Trần Thích nắm lấy tay người con gái được bao trong lớp vải bông, kéo cô hướng về một nơi không ngừng đi tới.
"Đi đâu đó?"
Buổi chiều tối nhiệt độ ở đây vẫn rất lạnh, miệng cô phát ra toàn là khói trắng. Trông thì cũng thú vị đó.
"Đến một nơi ấm áp hơn."
Nghe có vẻ hấp dẫn hơn ấy. Nhưng đợi cô thấy cái nơi hắn dẫn cô đi rồi... Ở thì cũng không phải không được.
Ôn ào, ồn ào...
Không gian toàn tiếng người dùng giọng địa phương nói thứ tiếng Nga cô nghe như lọt vào thế giới chỉ toàn tạp âm. Xen lẫn với đó là tiếng ly sứ chạm vào nhau choong choong nghe vui tai.
Ừ, nơi hắn dẫn cô đi là một quán bar tầng hầm. Tầng hầm ở Nga là để chống rét lạnh chứ không phải để trốn trị an như ở Việt Nam đâu nha.
Nơi này vẫn còn mang theo hương vị cổ điển thời thập niên bảy mươi. Đèn trần màu vàng cam ấm áp, bàn gỗ ghế gỗ, lò sưởi bằng gạch nung... Tất cả đều mang theo hương vị cổ xưa.
Người ở đây uống chủ yếu là Vodka, thứ rượu nặng đặc trưng của người nga. Người như cô chỉ cần một ngụm là ngất xỉu tại chỗ.
Ở cái nơi hỗn tạp này sự xuất hiện của một người con gái phương Đông thấp bé cũng không phải đặc biệt gây chú ý. Nhưng người để ý thì không thể không có được rồi. Đối với cô họ chỉ là nhìn, nhưng thực chất họ đều đang dùng thứ tiếng nói của họ để xào lộn về cô đây mà. Theo cái nhìn của cô thì trong quán này toàn người Nga, xen lẫn vài người khác nhưng nhất định không có người phương Đông. Có lẽ đây là một quán bar kín, chỉ có người dân bản địa mới biết.
Miễn họ không bất lịch sự thì Minh Kiều mới không bận tâm. Đối với cô ở nơi xa lạ này, không khí ấm áp đã là may mắn. Tự thưởng thức tay nghề điêu luyện của bartender cũng là một thú vui.
Nhưng họ vừa ngồi được ba phút liền có một người phụ nữ tuổi chừng ba mươi cầm một ly rượu màu hổ phách đi tới. Vừa tới liền dán lên thân người đàn ông Trần Thích.
"Pavlov..."
Ô, hình như là người quen nha. Mặc dù tiếng Nga khó nghe hơn nhưng cách phát âm tên gọi cũng không khác biệt lắm. Cái tên này tuy cô chỉ mới nghe một lần từ miệng người đàn ông của cô bạn thân nhưng cô vẫn là nhớ.
Còn đoạn sau đó cô nàng nói gì cô hoàn toàn nghe không hiểu.
Từ lúc cô nàng kia tới cô liền chống tay lên bàn cao, hứng thú đầy mình nhìn họ xà nẹo với nhau như thể chẳng liên quan đến mình... Ừ đúng rồi, liên quan gì cô đâu. Cô lại muốn xem xem người đàn ông này sẽ cư xử thế nào.
Sau đó cô nhìn thấy hắn không chút lưu tình đem mu bàn tay đẩy eo cô nàng ra. Lực đạo không hề nhẹ, mà cô nàng kia nương theo đó lại rất nhẹ nhàng mà xoay hai vòng rồi ngã vào lòng một người đàn ông Nga ngồi gần đó, còn thuận tiện liếc mắt đưa tình với người ta nữa. Kết quả không ngoại lệ là rước lấy một tràn cười ầm ỉ của người xung quanh.
Cô nghe người đàn ông nói gì đó bằng thứ tiếng Nga nghe đặc biệt mát tai, rồi đám người liền nhìn cô, bao gồm cả cô gái kia.
Sau đó cô ta liền lại gần cô, uốn cái vòng eo như rắn quan sát cô vừa dùng tiếng Anh nói chuyện: "Em gái, mượn bạn trai em chút nhé."
Chậc.
Cô tán thán trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Nếu anh ta đồng ý."
Cô dùng là tiếng Anh cho nên chỉ cần là người ở đây có học qua đương nhiên sẽ nghe hiểu. Mà không lý nào lại nghe không hiếu rồi, tiếng Anh đã là thứ tiếng được sử dụng một cách thông dụng ở khắp thế giới. Cho nên cô vừa nói đám người xung quanh đang chú ý tới họ liền cười phá lên, còn có vài anh chàng người Nga hô lên "khí phách", "cô em thật thú vị". Người thì huýt sao, không khí rất náo nhiệt.
Trần Thích nhìn nụ cười tí tởn của cô thì thở dài, đã biết cô có thế đùa bất chất hoàn cảnh nhưng hắn vần là lần nào cũng bất đắc dĩ.
Pạc!
Minh Kiều không kịp đề phòng liền bị hắn thẳng tay lôi cả người lẫn ghế lại gần. Dáng vẻ mười phần bá đạo tuyên bố chủ quyền khiến người xung quanh cười trêu ghẹo.
Cô gái kia thì chậc chậc tiếc hận không ngừng nhưng cũng không làm chuyện cướp đoạt bất chấp mà lắc cái mông rời đi.
"Anh còn muốn ôm đến khi nào?"
Thấy hắn mãi không buông ra, cái eo của cô cũng muốn mỏi nhừ rồi cô liền không nhịn được đẩy đẩy ngực hắn.
Kết quả là hắn lại nhìn cô chăm chăm không nói tiếng nào. Minh Kiều bĩu môi lòng kêu không thú vị. Ai biết giây sau đã bị hắn kéo mạnh đi về phía cửa quán.
Cô khó hiểu ở trong một tràn cười lớn của đám đông trong quán mà theo người đàn ông ra đến bên ngoài. Thời điểm gió lạnh thối cho cô rùng cả mình hăn lại kéo cô vào khe hở giữa hai căn nhà, áp cô lên đó mà hôn mạnh xuống.
Khỏi nói, cô gần như là sững người nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai trước mặt. Toàn thân cô đều bị hắn bao trùm, nhất thời cũng không cảm thấy lạnh mà ngược lại còn thấy nóng. Nóng truyền từ đôi môi, từ bàn tay đang chạm vào eo cô của người đàn ông. Cô có một phút sững người không đúng lúc vì thắc mắc làm sao hắn chạm vào được. Sau đó cô nhớ ra lúc vào quán bar cô đã mở khóa kéo áo khoác bên ngoài xuống chưa có đóng lại. Cho nên hiện tại người đàn ông này mới có thể xuyên qua vạc áo khoác bên ngoài, luồn vào bên trong ôm lấy eo cô.
Lớp áo phông dài đến đầu gối cô liền thành tấm chắn gần như hợp lại thành một với thân thể người đàn ông đem cô bao lại, bảo sao cô không thấy lạnh.
Nhưng cô nhanh chóng không nghĩ gì được nữa rồi.
Sự đối chọi giữa hai luồng khí nóng và lạnh khiến cho các dây thần kinh của cô hoạt động chậm chạp đi. Từ lúc
nào cô đã vươn tay chủ động câu lấy cổ người đàn ông, nhiệt tình đáp lại.
Đối với người phương Bắc, có lẽ chỉ có lúc này họ mới không cảm thấy gió lạnh bồi hồi bên người mình đi.
Bởi vì cái nóng phát ra từ trong tim họ đã đem gió lạnh càn quét sạch sẽ không còn gì.
Hết.
Đóng lại tác phẩm, đồng nghĩa với việc phải chia tay Khương đại giáo chủ rồi.
Cả hai bộ Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi và Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi chủ yếu đều xoay quanh cái mỏ hỗn và cái sự bá đạo của thầy Khương cả.
Kết thúc rồi cũng thấy tiếc nuối, nhưng tác giả rất thỏa mãn. Đó là một phần lý niệm rất đặc biệt trong lòng tác giả, hi vọng các bạn sẽ thích, sẽ nhớ, cũng sẽ đọng lại trong lòng các bạn thật lâu.
Tạm biệt, và đừng quên ghé qua những tác phẩm khác của tác giả nếu yêu thích nhé. Thân ái.