Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 104: Chân ái tối thượng 3




Văn Trình trả lời câu hỏi, mắt cũng không chớp lấy một cái, rất nhanh liền đạt được 10 điểm.

Ngay cả hệ thống cũng nhịn không được mà hỏi, “Bạn không chần chờ sao? Trả lời sai sẽ bị trừng phạt.”

Sẽ không nghi ngờ mình không hiểu rõ Khương Tiều?

Sẽ không nghi ngờ rằng tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là mặt giả dối của cô?

Sẽ không cảm thấy chính mình đã trả lời sai?

Văn Trình mỉm cười, “Nếu ngay cả một chút tin tưởng này cũng không có, vậy ta làm sao có thể đứng bên cạnh cô ấy? Đây còn không phải là mục đích của cửa ải này sao? Tra cứu bản tâm.”

Đúng, cửa ải này có vẻ không khó (trừ trường hợp đặc biệt là Khương Tiều), nhưng cũng không đặc biệt dễ dàng.

Dưới áp lực đếm ngược, để trả lời đúng chủ đề, mọi người sẽ cố gắng hết sức suy nghĩ, để phục vụ cho “đáp án tham khảo”.

Hệ thống không nói tiêu chuẩn phán xét cho Khương Tiều, cũng sẽ không đem tiêu chuẩn nói cho người khác biết.

Bởi vậy sinh ra do dự cùng hoài nghi là điều khó có thể tránh khỏi.

Một số câu hỏi vốn có thể trả lời đúng, nhưng bởi vì bị rối loạn, ngược lại càng trả lời càng sai.

Muốn giống như Khương Tiều trả lời sai cả 10 câu là rất khó, nhưng muốn giống như Văn Trình trả lời hoàn toàn đúng, lại càng khó hơn.

Có lẽ nụ cười của Văn Trình quá chói mắt, hệ thống lập tức bắt đầu thông báo: Đồng đội của bạn đạt được 0 điểm, cô ấy đối với bạn không hề có tình cảm, liếm cẩu liếm cẩu, liếm đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng, đề nghị bạn kịp thời giết chết đối phương để đổi mới chân ái nha ~

Nụ cười của Văn Trình dừng lại.

Nếu muốn phá hư cẩu hệ thống này, vậy phải làm như thế nào?

Văn Trình không giống Khương Tiều, chuẩn bị trực tiếp dùng bạo lực giải quyết vấn đề, anh cười tủm tỉm nói: “Các ngươi đang lợi dụng tình cảm con người để phân tích và xây dựng cơ sở dữ liệu đúng không? Ngươi nói, ta nên công khai cơ sở dữ liệu này, hay là trực tiếp phá hủy thì sẽ tốt hơn?”

Hệ thống giật mình: Làm sao hắn biết?

Nhưng nó cũng không tính trả lời Văn Trình. Nhân loại này mặc kệ là vận khí tốt mà đoán được, hay là lừa gạt nó cũng được, cơ sở dữ liệu của vị diện chân ái, hắn làm sao có thể tiếp cận?

Sau đó, hệ thống trò chơi bắt đầu xáo trộn.

“Có quy tắc bên ngoài xâm lấn!”

Văn Trình kinh ngạc hỏi: “Tất cả các ngươi đều có cơ sở dữ liệu hoàn chỉnh như vậy, sao ngay cả ta là ai cũng không thèm để ý?”

Văn Trình một phần là nhân loại, một phần là sinh vật dị hóa, còn có một bộ phận, là hiện thân của quy tắc.

Đương nhiên, nếu như không để cho anh tiếp xúc với vị diện chân ái, anh cũng không có biện pháp đi xâm nhập cơ sở dữ liệu của người ta. Nhưng vấn đề là, trò chơi này phải thông qua vòng đeo tay để truyền tải các loại số liệu, tương đương với mở cửa sau cho anh.

Văn Trình một bên trả lời câu hỏi, một bên âm thầm xâm nhập vào cơ sở hệ thống.

Dù sao anh cũng phải biết trò chơi này rốt cuộc là cái gì, để xác định xem có nên tiếp tục tham gia hay không.

Bất quá anh xem như đã nhìn ra, hệ thống chân ái này đại khái là bị não yêu khống chế, dẫn đến số liệu nó quan tâm nhất chính là số liệu biến hóa tình cảm, loại tin tức trọng yếu như “Hắn không phải nhân loại” trực tiếp bị nhét vào một góc, căn bản không được để ý.

Hiện tại phát hiện Văn Trình thật sự không phải đang nói đùa, hệ thống mới hoảng hốt, “Xin hãy hạ thủ lưu tình! Chúng ta còn có thể thương lượng.”

Sợ thật sự bị Văn Trình phá hư, hệ thống trực tiếp bật giọng nói, không chỉ dựa vào màn hình điện tử trả lời nữa. Mặc dù vẫn là âm thanh điện tử kia, nhưng cảm giác cấp bách này không thể lừa dối mọi người.

Nó nịnh nọt nói: “Nếu không, tôi sẽ tìm cho ngài một đối tượng phù hợp hơn? Hai người cũng được...”

Văn Trình:...

“Không không không, tôi nói sai rồi! Ngài cùng Khương Tiều tình đầu ý hợp, trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử...” Âm thanh điện tử phát ra tiếng thét chói tai.

Nó phát hiện mình vuốt mông đến thiếu chút nữa đập vào đùi ngựa, kịp thời phản ứng lại, hy vọng còn có thể tìm được một con đường sống.

“Hai người tình như biển sâu, tình quý hơn vàng, căn bản không cần trải qua khảo nghiệm cấp thấp như vậy, tôi lập tức đưa hai người trở về? Hay là ngài muốn ở lại trò chơi này xem cũng được…”

Mặc dù biết cẩu hệ thống này đang nịnh nọt, nhưng tâm trạng Văn Trình vẫn tốt hơn không ít.

“Không cần, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu tiến hành trò chơi đi.”

Hệ thống gần như không phản ứng lại: Bây giờ còn có người thích tự tìm ngược như vậy?

Văn Trình không giải thích tâm tư của mình.

Anh đã nhìn thấy quy tắc của trò chơi này: Đừng nhìn vào việc giới thiệu khủng khiếp ra sao, trên thực tế đây là một trò chơi tình yêu. Hệ thống này muốn thu thập dữ liệu cảm xúc của con người, không giống như cuộc xâm lấn của vị diện vô hạn (cần sử dụng con người như một chất dinh dưỡng). Miễn là bạn có đủ “bộ não tình yêu”, trò chơi cũng không phải là rất khó.

Anh đang lo lắng không biết nên mở miệng với Khương Tiều như thế nào.

Tựa như Trịnh Hoài nói, anh và Khương Tiều quá quen thuộc, quen thuộc đến mức có thể tự động bật chế độ vợ chồng. Anh nghiêm túc hoài nghi, sau khi tỏ tình với Khương Tiều, cô sẽ trực tiếp đáp ứng, nhưng phương thức ở chung vẫn không khác gì trước kia.



Người bình thường yêu đương, dù sao cũng phải có một chút không gian bong bóng màu hồng chứ?

Nếu không chuyển sang chế độ yêu đương, vậy có phải cô chỉ coi anh như một người thân, chứ không phải là người yêu hay không?

Cô không từ chối anh, chỉ vì quen với việc “không từ chối”, mà không phải là vì tình yêu?

Nói như vậy có thể hơi đạo đức giả, nhưng nếu là như vậy, Văn Trình sẽ cảm thấy không cam lòng. Đó là lý do tại sao anh vẫn chưa mở miệng.

Anh có thể rất quyết đoán khi làm những việc khác, chỉ có chuyện của Khương Tiều, anh đều lo được lo mất, tính toán chi li.

Valentine năm đó vì thổ lộ, Văn Trình đã xem qua rất nhiều phim truyện, thậm chí ngay cả tiểu thuyết tổng tài bá đạo cũng không ít lần đọc, anh phát hiện trên người mình có hoàn cảnh rất xấu: Trúc mã khó địch trời giáng xuống.

Tại sao?

Bởi vì người ta mười mấy năm cũng không thích bạn, bạn cho rằng mình vừa thổ lộ, liền có thể thích bạn ư? Đương nhiên là không.

Điều này dẫn đến Văn Trình có một khoảng thời gian rất để ý đến những người xuất hiện bên cạnh Khương Tiều.

Nói tóm lại, Văn Trình rất cần một cơ hội để Khương Tiều hiểu rõ tâm tư của anh, thay đổi địa vị của anh.

Trò chơi chân ái này đến vừa đúng lúc, dù sao hệ số nguy hiểm cũng không cao.

Trong tư duy của Khương Tiều không có tình yêu, thuộc kiểu suy nghĩ của một người phụ nữ thẳng thắn thép, trả lời sai toàn bộ câu hỏi cũng rất bình thường.

Văn Trình cần trò chơi này để Khương Tiều hình thành một chút logic yêu đương, có đôi khi đây là cách trái ngược với tư duy logic bình thường, không quá lý trí, xúc động, dễ bị hormone chi phối.

Anh hy vọng cô sẽ nhận ra sự tồn tại của tình yêu trong mối quan hệ giữa bọn họ.

Hệ thống nhìn vào cơ sở dữ liệu, rất tốt: Tìm kiếm chân ái có thể thành công hay không, tất cả đều là việc của bọn họ, không liên quan gì đến bổn hệ thống.

Nhưng có tên dị chủng Văn Trình ở đây... Nếu như không tác hợp thành công, kết cục của bổn hệ thống sẽ tương đối thảm thiết!

Nhìn vào tần số dao động của Khương Tiều bên kia là biết, muốn đạt được thành tựu “tình yêu đích thực là trên hết”, quá khó đi!

Cho nên nói, lúc trước bọn nó là bị mù nên mới đem cặp đôi này đưa vào thử nghiệm sao?

Đây căn bản không phải là khảo nghiệm tình nhân, mà là khảo nghiệm bọn chúng!

Nếu không, lén bỏ chút nước, làm giả rồi trao giải thưởng cho bọn họ?

Còn có thể phát cho Văn Trình một giải thưởng thành tựu [Bạn và tôi vốn vô duyên, toàn bộ đều dựa vào bạn đủ mạnh].

Ngay sau đó, Văn Trình nói: “Chơi trò chơi bình thường, ta sẽ không làm phiền các ngươi nữa. Nhưng nếu các ngươi dám gian lận thì, ha ha...”

Hệ thống chỉ có thể sợ hãi bỏ đi tất cả các chủ ý, run sợ tiến vào vòng tiếp theo.

Sau khi trả lời xong, mọi người đồng loạt trở lại hội trường ban đầu, robot trái tim công bố điểm số của mỗi nhóm, tổng điểm của nhóm Khương Tiều khiến bọn họ thành công rơi vào đội xếp hạng bét.

Khương Tiều nhìn thấy Văn Trình, vốn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng cô phát hiện biểu tình của Văn Trình hình như có chút u sầu.

Khương Tiều nhịn không được bắt đầu kiểm điểm lại bản thân: Nếu đó chính là tâm ý của Văn Trình, kết quả cô ngược lại 0 điểm, hẳn là anh sẽ rất đau lòng?

Khương Tiều luôn có một loại cảm giác chột dạ vì phụ tâm ý của Văn Trình, cho nên, những lời chất vấn đã lên đến miệng nhưng lại không thể nào thốt ra.

Lúc này, cô nên an ủi Văn Trình như thế nào, mới có thể thoạt nhìn không giống một “người đàn ông phụ bạc” đây?

Khương Tiều suy nghĩ một chút, sau đó nắm chặt tay nói, “Cậu yên tâm, vòng tiếp theo tớ chắc chắn sẽ không rớt dây xích.”

Trò chơi này đã thành công trong việc khơi dậy lòng hiếu thắng của cô. Cô muốn chứng minh tình cảm của cô dành cho anh không phải là con số 0, vậy nên phần tiếp theo phải biểu hiện thật tốt, giành giải thưởng lớn đi!

- Loại tư duy thẳng tắp này khiến Văn Trình yên lặng chảy một ngụm máu.

Nhưng còn cách nào chứ? Dù sao đây cũng chính là người anh thích.

Văn Trình hơi mỉm cười, nhìn Khương Tiều nói: “Được, vậy nhờ cậu.”

Khương Tiều đối diện với ánh mắt Văn Trình đã sớm thành thói quen, nhưng hôm nay có thể là do di chứng của việc trả lời câu hỏi, cô thế nhưng lại cảm thấy tầm mắt kia có chút nóng bỏng, làm cho cô có chút không được tự nhiên, sau đó, cô như không có việc gì dời tầm mắt.

Cũng may còn tốt, bệnh của cô chính là lớp bảo hộ tốt nhất, ai cũng không nhận ra tâm tình của cô.

Suy nghĩ của cô có chút lộn xộn.

Đổi lại ngày bình thường, cô nhất định có thể phát hiện ra một chút vấn đề: Vốn nên là cô chất vấn Văn Trình, sao lại trở thành cô chột dạ?

“Phần trò chơi tiếp theo sẽ do tổng số điểm mỗi nhóm đạt được mà quyết định độ khó. 0-5 được chia thành chế độ địa ngục, 6-10 được chia thành chế độ ác mộng, 11-15 được chia thành chế độ bình thường, 16-19 được chia thành chế độ đơn giản, 20 được chia thành chế độ tình yêu đích thực.”

“Chúc mừng mọi người, trước mắt không có nhóm thuộc chế độ địa ngục, chứng tỏ cơ sở tình yêu của mọi người đã rất vững chắc. Hy vọng kế tiếp, tất cả mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, cùng nhau thông quan trò chơi nha ~”



Cấp độ đầu tiên của trò chơi: Vượt sông chung thuyền

Tất cả người chơi đều bị thả lên một hòn đảo nhỏ trên biển, nói là hòn đảo nhỏ, gần như là một chỗ đứng nho nhỏ, chỉ đủ cho hai người ngồi xuống, còn có một ít thức ăn, nước uống, bản đồ định vị và la bàn. Với thị lực của Khương Tiều, cô có thể nhìn thấy những người chơi khác cách xa hàng chục mét.

“Trò chơi sẽ chọn ngẫu nhiên một người rơi vào trạng thái suy yếu, chỉ có linh dược trên hòn đảo mới có thể chữa khỏi. Xin vui lòng tìm kiếm linh dược cho người ấy. Hòn đảo là khu vực an toàn tuyệt đối, đã được chuẩn bị đầy đủ lương thực và nước, bạn có thể từ bỏ cuộc phiêu lưu, đợi trò chơi kết thúc sau 12 tiếng. Tuy nhiên, người chơi lựa chọn từ bỏ cũng tương đương với việc tử vong.”

Bên cạnh hòn đảo có một chiếc thuyền dẹt nhỏ, có thể miễn cưỡng chứa được hai người.

Tuy rằng hiện tại gió êm biển lặng, nhưng dùng loại thuyền dẹt này di chuyển trên biển, để cho người ta chèo thuyền, thực sự nghiêm túc sao?

Loại bản đồ định vị và la bàn kia, những người không hiểu cũng có phải không? Hơn nữa đơn sơ như vậy, thực sự chính xác sao?

Trò chơi này có phải sắp phá sản, cho nên ngay cả đạo cụ cũng đơn giản như vậy?

Khương Tiều rất muốn phun tào, lại nhìn thấy bên cạnh bản đồ định vị còn kèm theo một câu: Tình yêu sẽ chỉ lối cho bạn.

Nhắc nhở ấm áp: Trong chế độ ác mộng, tỷ lệ gặp phải sóng gió, cướp biển và các yếu tố bất ngờ khác là 75%.

Trong lòng hệ thống thầm vui vẻ: Mặc dù Văn Trình không cho phép nó tự tiện xen vào, nhưng nó cũng có thể nghĩ biện pháp để cho bọn họ “thân mật” mà!

Cho dù là chế độ đảo biệt lập hay chế độ thuyền nhỏ, đó đều là những nơi tuyệt vời để hâm nóng tình yêu! Nếu không, tại sao nhân loại lại nói mười năm tu luyện không bằng một lần ngồi chung thuyền?

Một không gian chật hẹp mà không cẩn thận sẽ chạm vào nhau, một môi trường mà cùng hội cùng thuyền chỉ có thể giúp đỡ nhau…

Trong lúc lênh đênh trên biển, họ có thể cùng nhau ngắm hoàng hôn, đây cũng được xếp vào danh sách những cảnh đẹp mà các đôi tình nhân nhất định phải cùng nhau chiêm ngưỡng một lần trong đời!

Hoàn hảo, quá hoàn hảo, đúng là một kế hoạch thiên tài!

Cũng không biết cẩu hệ thống có nhiều tâm tư nhỏ như vậy - Khương Tiều khi nhìn hoàn cảnh hố cha này:...

Lúc này, Văn Trình sắc mặt tái nhợt tựa vào cây dừa duy nhất trên đảo nhỏ, anh miễn cưỡng hướng về phía Khương Tiều lộ ra một nụ cười tái nhợt, “Hết cách rồi, tớ chỉ có thể liên lụy cậu.”

Hệ thống trò chơi không nói chuyện với anh, nhưng Văn Trình đã hiểu được ý tứ của nó.

Hàng mi dài của anh buông xuống, phối hợp với giọng điệu kia, càng có một loại cảm giác yếu ớt nói không nên lời.

Văn Trình là ai chứ? Đó là người dù chịu đựng oán niệm ăn mòn khổ sở, vẫn có thể duy trì lý trí, chịu nỗi đau lăng trì cũng không rên lấy một tiếng.

Khương Tiều thấy anh như vậy, trong lòng liền sốt ruột: Nếu không phải thật sự khó chịu, anh sẽ không biểu hiện như vậy.

Trò chơi chân ái này thoạt nhìn không đáng sợ như trò chơi vô hạn, nhưng dù sao tình huống của Văn Trình cũng thuộc dạng đặc thù, vạn nhất trạng thái của vị diện chân ái đối với anh có ảnh hưởng tiêu cực lớn hơn tưởng tượng thì sao?

Khương Tiều hoàn toàn không để ý đến chuyện gì khác, lập tức đỡ Văn Trình, giúp anh đổi vị trí, để anh dựa vào thoải mái hơn một chút, sau đó chọn một ít thức ăn và nước uống lên thuyền nhỏ, nói: “Cậu chờ tớ trở về.”

Văn Trình:???

“Không phải, …”

Ý anh không phải vậy!

Khương Tiều nói: “Cậu sẽ tin tớ chứ?”

Văn Trình trả lời mà không cần suy nghĩ: “Đương nhiên.”

“Tớ biết sẽ hơi nhàm chán khi để cậu ở đây một mình, nhưng tớ sẽ trở lại với tốc độ nhanh nhất có thể. Cậu ở đây nghỉ ngơi xem biển thổi gió đi. Ngoan.”

Sau đó, Văn Trình liền thấy Khương Tiều chèo thuyền rời đi.

Dựa theo hành trình bản đồ cho thấy, người bình thường chèo thuyền đến đại lục mất khoảng tám giờ, trên đường này có thể còn gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa là hai người chịu lực, mười hai giờ cũng không tính là nhiều.

Kịch bản được sắp xếp bởi hệ thống chân ái là như thế này: Dù sống hay chết, ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi.

Nhưng thẳng nữ Khương Tiều lại không nghĩ như vậy: Đảo nhỏ nếu là khu vực an toàn tuyệt đối, Văn Trình đang không được thoải mái, đương nhiên phải để anh ở lại. Chiếc thuyền nhỏ này của bọn họ có chế độ ác mộng, gặp phải một chút sóng gió sẽ làm cho Văn Trình càng thêm không thoải mái.

Tuy rằng thời gian có hạn chế, nhưng thân thể của cô cũng không tính là người bình thường gì.

Đây mới là phương thức tiết kiệm chi phí nhất!

Khương Tiều trong lòng nhanh chóng tính toán hết thảy.

Cô cưỡi sóng gió, cô cưỡi bụi trần.

Cô là con tàu đôi đẹp nhất, bởi vì cô chỉ có một mình.

Văn Trình:...

Trên mặt anh vẫn lộ ra nụ cười suy yếu, nhưng cái cây anh dựa vào, bị anh cứng rắn bẻ gãy.

Hệ thống: Chết rồi!