Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 6: Gia đình hạnh phúc (5)




Cảm giác giá trị tinh thần giảm nhanh là thế nào?

Là nội tâm đột nhiên xuất hiện sự phẫn nộ, sợ hãi vô cớ, những cảm xúc đó giống như thuộc về bạn, lại giống như không thuộc về bạn, trong đầu cũng sẽ bắt đầu xuất hiện các loại ảo giác.

Bạn sẽ cảm thấy bạn không phải là bạn, mà là một người khác…

Sau đó, bạn bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, rồi dần suy sụp...

Chính vì vậy mà Mắt kính đã nhanh chóng dừng lại khi phát hiện hậu quả của việc xé nát Phù Lục.

Phù Lục này rất quan trọng với Lý thái thái, bản năng sẽ thôi thúc cô ta mang nó về bên mình càng sớm càng tốt, nhưng một sinh vật dị hoá có ý thức mạnh mẽ như cô ta lại có thể kiềm chế bản năng mà nghĩ ra một kế hoạch thấu đáo như vậy cũng thật không đơn giản.

Vậy nên, cô ta đã chọn ra tay với nam nhân đeo kính có giá trị tinh thần thấp hơn Khương Tiều.

Vốn dĩ Khương Tiều phát hiện Phù Lục rất quan trọng với Lý thái thái, nên cô còn tưởng đây là BUG.

Nhưng không ngờ Lý thái thái lại phản ứng nhanh như vậy, lúc này biện pháp tốt nhất của Khương Tiều dĩ nhiên là trực tiếp xé nát Phù Lục.

Xẹt - Khoảnh khắc Khương Tiều xé nát Phù Lục, cô thấy mình đang bị mọi người xung quanh dè bỉu, "Quái vật! Quái vật, cút đi!"

Văn Trình đứng giữa những người đó, vẻ mặt cũng đầy chán ghét và giễu cợt.

Trên giao diện hệ thống, giá trị tinh thần của cô run lên, như thể cuối cùng cũng dao động.

Nhưng mà, tất cả cảm xúc lúc này vẫn không thể khiến cô bộc lộ cảm xúc.

Nên là, sau khi giá trị tinh thần của Khương Tiều run lên hai lần, trị số hiển thị vẫn là: 100.

Khoảnh khắc Khương Tiều nhìn thấy một Văn Trình lạnh nhạt dưới tác dụng của ảo giác, trong lòng liền giật mình: Đây không phải là cậu.

Sau đó, cô hoàn toàn tỉnh táo.

Phù Lục bị xé nát đang nằm trong lòng bàn tay cô.

Dao phay của Lý thái thái đã chém vào mặt nam nhân đeo kính, lưỡi dao sắc bén trực tiếp rạch một đường máu trên má anh ta.

Phù Lục mất đi hiệu lực, sức mạnh của Lý thái thái cũng bị ảnh hưởng. Năng lượng của Phù Lục không thể tiếp thêm sức mạnh cho cô ta nữa, hơi thở Lý thái thái lập tức trở nên mệt nhọc, quay đầu không dám tin, "Cái gì!"

Tại sao sau khi xé bỏ Phù Lục, người này vẫn còn tỉnh táo, đáng lẽ cô ta phải trở nên điên loạn rồi chứ?

Đáy mắt Lý thái thái hiện lên hận ý: Kế hoạch cô ta dày công chuẩn bị đã bị hủy.

Cô ta từ bỏ con mồi ngay trước mắt rồi vồ thẳng vào Khương Tiều: Nhất định phải bắt người phụ nữ đã phá hỏng kế hoạch của mình trả giá!

Cùng lúc đó, Mắt kính cũng phản ứng: Cơ hội tới rồi!

Anh ta rút thanh trường kiếm trong kho hàng ra chém Lý thái thái.

Lúc trước cô ta quá mạnh, Mắt kính không tự tin đối đầu với cô ta nên luôn tập trung vào việc né tránh. Đây là lần đầu tiên anh ta dùng vũ khí trong phó bản này.

Lý thái thái vặn tay trái ra sau chặn lưỡi kiếm.

Trường kiếm là đạo cụ trung cấp, hơn nữa Lý thái thái lúc này đã suy yếu, trường kiếm được Mắt kính dùng lực chém xuống, ngay lập tức để lại vết thương sâu thấy xương trên cánh tay.

Lý thái thái rú lên, nhưng cũng không né tránh mà chuẩn bị liều mạng với Khương Tiều.

Hầu hết người chơi đều biết một quy tắc chung: Lựa chọn đầu tiên của sinh vật dị hoá là tấn công người có giá trị tinh thần thấp, trừ khi có một người đứng ra thu hút thù hận của sinh vật dị hoá.

Hiển nhiên, Khương Tiều chính là loại người này.

Khương Tiều mặt không cảm xúc nhìn Lý thái thái, ngược lại nghĩ: Sinh vật dị hoá này đang bắt nạt tân nhân đúng không!

Cô chỉ là một cô gái thuần khiết 24K, không cần bắt nạt cô như thế chứ!

Nghĩ vậy nhưng trên mặt Khương Tiều không lộ ra biểu cảm gì, toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh.

Cô không tính chạy, mà Lý thái thái đã dùng tốc độ cực nhanh lao tới, cũng không khiến Khương Tiều bối rối.



Khương Tiều đã sớm nắm chặt con dao găm trong tay, khi Lý thái thái lao tới cô liền ném túi bột kiếm được từ bếp về phía cô ta, rồi nhân cơ hội đâm dao vào ngực con quái vật.

Cổ họng Lý thái thái hét lên một tiếng như dã thú, sau đó trực tiếp một cước đá văng Khương Tiều ra ngoài.

Lực đạo đó khiến Khương Tiều mạnh mẽ đập vào tường, cô chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị lệch chỗ.

Tiếp đó, Lý thái thái lại cầm con dao phay chém Khương Tiều khiến cô bất đắc dĩ phải lăn sang một bên, may mắn thoát khỏi cơn nguy hiểm trong gang tấc.

Sau lưng Lý thái thái, Mắt kính đã đuổi kịp rồi tấn công liên tiếp vào người cô ta.

Lý thái thái bị công kích liên tục liền biết, nếu cứ tiếp tục bị thương, có thể cô ta sẽ không giải quyết được Khương Tiều mà bản thân còn phải ngã xuống tại đây.

Cho nên, cô ta oán hận mà nhìn Khương Tiều một cái, rồi đột nhiên xoay người nhảy xuống lầu một, khua tay múa chân sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, vũng máu bị cô ta kéo lê suốt đường đi.

Biệt thự này là nhà của cô ta, Lý thái thái hoàn toàn có thể dưỡng thương để đạt trạng thái tốt nhất rồi quay lại báo thù.

Mắt kính không đuổi kịp, hắn khác loại quái vật như Lý thái thái, ít nhất là ở hiện tại, hắn chưa thể vượt qua giới hạn cơ thể con người mà bộc phát ra loại thể lực như vậy.

Hắn đỡ Khương Tiều dậy trước, "Cô không sao chứ?"

Đòn tấn công của Lý thái thái quá dữ dội làm hắn cảm thấy Khương Tiều bị thương không nhẹ, nhưng trông cô vẫn bình tĩnh như thể không có việc gì nghiêm trọng: Đây có lẽ là phong thái của một cao thủ…

Đương nhiên Khương Tiều không ổn chút nào, cô có cảm giác như vừa bị ô tô cán qua, dù cô có tập thể dục, học võ và quay những cảnh võ thuật, nhưng chưa bao giờ cô bị thương nặng như vậy.

Cô cũng không phải là người thích chuốc khổ vào người, nên trong lòng lại âm thầm ghi mối hận này.

Mắt kính lấy một lọ linh dược sơ cấp ra cho Khương Tiều, "Cái này cho cô, đừng ngại."

Chấn thương sẽ gây ảnh hưởng đến hành động và làm tăng mức độ nguy hiểm trong phó bản.

Đây quả thực là thứ Khương Tiều hiện tại cần, cô cũng không phải siêu nhân, Lý thái thái tuy bị thương nhưng lại rình cô như hổ rình mồi.

Khương Tiều khách sáo mà nhận lấy, "Cám ơn, tôi sẽ trả lại anh sau."

Mắt kính nói: "Không cần trả lại, nếu không có cô thì tôi đã gặp nguy hiểm rồi. Đây cũng chỉ là linh dược sơ cấp, nếu vết thương của cô bị nặng hơn thì cũng không có tác dụng gì."

Mắt kính là nói thật, ngoài linh dược trị thương còn có linh dược tinh thần quý giá hơn, nếu là linh dược tinh thần thì Mắt kính sẽ luyến tiếc mà cho cô - giá trị tinh thần chẳng khác gì sinh mạng.

Tất nhiên, dù chỉ là một lọ thuốc trị thương sơ cấp, nhưng ngoài hiện thực nó vẫn có thể được bán với giá cao trên trời, vì đây là thứ không phải cứ tùy tiện tìm là có.

Khương Tiều thầm ghi nhớ trong lòng.

Lúc này có nói bao nhiêu lời cảm ơn cũng vô dụng, trong tay cô lại chỉ có một con dao găm, còn đạo cụ dây thừng vẫn là của nam nhân đeo kính cho, vậy nên muốn báo đáp người ta thì cũng hết cách.

Cô một hơi uống hết linh dược, tác dụng của đạo cụ quả nhiên khác hẳn, một cảm giác rõ ràng lan tràn khắp cơ thể, Khương Tiều cảm giác được cơn đau trên người đang từ từ lui xuống.

Khương Tiều vung vung nắm tay, cảm thấy cơ thể trở lại bình thường, cô nghĩ mình vẫn có thể đấu với Lý thái thái thêm 300 hiệp (ảo giác thôi).

Đúng lúc này, Từ Hoành Hiên nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, cậu ngẩn người nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, "Lý thái thái vừa rồi ở đây đúng không? Cô ta đâu rồi?"

Nói rồi cậu ta bày ra tư thế đề phòng.

"Chạy rồi."

"Chạy?” Từ Hoành Hiên sửng sốt, bởi vì cậu có thể đoán được thực lực của Lý thái thái, hai người họ có thể chiếm thế thượng phong khi đối mặt với con quái vật đó, quả thực là…

Cậu không ngần ngại nói lời khen ngợi, đồng thời giơ ngón tay cái lên: "Hai người giỏi thật!"

Nét mặt Từ Hoành Hiên hiện lên vẻ sung sướng, cứ đà này thì việc vượt phó bản chỉ là vấn đề thời gian.

Nam nhân đeo kính đẩy đẩy mắt kính lên, nói: "Đừng vui mừng quá sớm. Vừa rồi chúng tôi có thể kiềm chế cô ta là do có đạo cụ. Giờ cô ta đã chạy, chờ đến khi ả khôi phục thực lực, chúng ta có thể vẫn ở thế bất lợi."

Từ Hoành Hiên sốt ruột nói: "Vậy thì mau đi tìm cô ta! Trước tiên xử lý cô ta đã!"

Đúng lúc này, đèn trong toàn bộ biệt thự đều tắt, bóng tối đột ngột xuất hiện khiến ba người có chút khó chịu nhắm mắt lại, đồng thời trở nên cảnh giác hơn.

Hiển nhiên, chính Lý thái thái đã quấy nhiễu vào hệ thống đèn trong biệt thự.

Sinh vật dị hoá có thể di chuyển tự do trong bóng tối, nhưng đối với những người chơi như Khương Tiều, bóng tối chính là điểm chí mạng.



Cũng may Lý thái thái không có lao ra từ một góc nào đó, xem ra cô ta thật sự bị thương không nhẹ, cho nên không muốn mạo hiểm.

Mắt kính cười khổ một tiếng, nói: "Cậu thấy đấy, đối phương quen thuộc căn biệt thự này hơn chúng ta rất nhiều, cô ta có lợi thế sân nhà. Vấn đề không phải là liệu chúng ta có chịu đi tìm hay không, mà là liệu chúng ta có thể tìm ra cô ta được không."

Hắn cũng sợ rằng trong quá trình truy tìm Lý thái thái, bọn họ sẽ bị phân tán, đến lúc đó Lý thái thái có thể đánh bại từng người một.

Cảm giác không giải quyết được vấn đề cũng khiến người ta thật khó chịu.

Khương Tiều nhẹ giọng nói: "Trước tiên chúng ta cùng nhau chia sẻ manh mối tìm được đã."

Nghe thấy giọng nói của Khương Tiều, Mắt kính và Từ Hoành Hiên giật mình một cái, liền bừng tỉnh.

Tạo ra lo lắng, tuyệt vọng chồng chất là sở trường của khu vực ô nhiễm…

Sống ở một nơi như vậy có những cảm xúc như thế là bình thường, nhưng vô tình, lý trí của bạn sẽ dần dần bị bóp méo...

Có nhiều người bị điên mà không biết họ điên như thế nào.

Hoặc là nói, những người đó đều cảm thấy bọn họ bình thường.

Chỉ tiếc là, quá trình này đột nhiên bị gián đoạn bởi Khương Tiều, nên bầu không khí lo sợ chưa kịp ấp ủ đã biến mất.

Mắt kính bắt đầu suy đoán về Lý thái thái, "Cô ta không đơn giản như chúng ta nghĩ, đa phần người ta là vì quá đau khổ, quá tuyệt vọng, bị động dị hoá thành quái vật. Nhưng cô ta lại chủ động, thậm chí dẫn dắt để gia đình mình trở thành một phần của phó bản - nếu những người này đúng là gia đình của cô ta."

Từ Hoành Hiên cũng nhanh chóng chia sẻ manh mối mà cậu tìm được trong quá trình tìm kiếm vừa rồi.

Cậu đã không còn chút sức lực nào sau cuộc chiến vừa rồi, và cậu cũng không muốn trở thành người vô dụng nhất nhóm.

"Tôi thật sự không hiểu nhà bọn họ là thế nào, tại sao lại trở nên như vậy?" Từ Hoành Hiên bối rối gãi gãi đầu, “Còn có một phòng làm việc bị khóa, tôi nghi ngờ trong đó có thể có manh mối quan trọng. Hay là chúng ta thử thô bạo phá cửa đi xem sao?"

Tất cả những nơi khác đều có thể vào được, chỉ có phòng làm việc bị khóa, này không thể rõ ràng hơn.

“Tôi đi xem thử.” Khương Tiều chủ động dẫn đầu.

Cô bật đèn pin của điện thoại di động lên, ánh sáng phản chiếu một cách ảm đạm ở phía trước, nhưng có thể thấy rõ vết máu văng đầy trên mặt đất và trên tường, càng làm tăng thêm bầu không khí quỷ quyệt.

Ở nơi mà ánh sáng di động không thể chiếu tới, phảng phất như có một con quái vật sẵn sàng ăn tươi nuốt sống bất kì kẻ nào.

Nhưng tay của Khương Tiều vẫn rất vững vàng, ánh sáng cũng không hề run rẩy, bóng lưng bình tĩnh đó khiến người ta đặc biệt yên tâm.

Ngay khi Mắt kính và Từ Hoành Hiên nhịn không được dừng lại, Khương Tiều đã đẩy cửa phòng làm việc ra một cái.

Mắt kính và Từ Hoành Hiên sửng sốt: Đây mà là diễn viên sao? Đây là 007!

Mắt kính tương đối có chừng mực mà thu lại biểu cảm, còn Từ Hoành Hiên thì không kìm lòng được, "Nữ thần... đừng nói với em đây cũng là kĩ năng cần có để làm một diễn viên!"

Cậu đã sớm bổ não kịch bản "Đại lão thiên tài trong giới giải trí".

Dù Mắt kính không nói gì, nhưng hành động đẩy kính cho thấy anh ta cũng có thái độ giống Từ Hoành Hiên.

Khương Tiều thật sự cạn lời, các cậu có hiểu lầm gì về tôi phải không?

Cô chỉ mở khoá thôi mà cũng được phong là "thiên tài"?

“Không phải, đây thật sự không phải kỹ năng của một diễn viên.” Khương Tiều lắc lắc chìa khóa trong tay, “Đây là kỹ năng mà ai cũng có, chỉ cần lấy chìa khóa là có thể mở.”

"Cô lấy chìa khóa khi nào?!"

"Vừa rồi xuống nhà bếp xem qua liền tìm được chìa khoá trên người Lý Sâm, tôi nghĩ với địa vị của Lý thái thái trong cái nhà này thì không thể có phòng làm việc được. Nên tám chín phần phòng làm việc này thuộc về Lý Sâm, sau đó thử tìm trên thi thể ông ta một chút, quả nhiên đúng."

Khương Tiều không tìm được manh mối đáng giá nào từ Lý Sâm, nhưng trông chiếc chìa khóa này có vẻ hữu dụng, cô liền mang theo, không ngờ lại là manh mối.

Mắt kính và Từ Hoành Hiên đều thở phào, cũng không biết là đang thất vọng hay nhẹ nhõm.