Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 42




Trì Chiếu hỏi: “Nói gì?”

Louis nhìn Trì Chiếu, ánh mắt thâm thúy như có thể nhìn xuyên cơ thể, lọt vào nội tâm cậu, “Thích anh không?”

Trì Chiếu không chút suy nghĩ, lập tức gật gật đầu.

Louis mỉm cười, “Đừng chỉ gật đầu, anh muốn nghe em nói.”

Một câu mà thôi, không có gì to tát cả.

Trì Chiếu nghe lời mở miệng ra, “Ừm, thích.”

Tuy rằng đã nghe được đáp án, nhưng sự bất an trong lòng Louis vẫn chưa tan đi, lực tay hắn chặt hơn, hơi cúi người, cách khuôn mặt Trì Chiếu ngày càng gần, sau khi nhận ra hắn định làm gì, Trì Chiếu không né tránh, cũng không phản kháng, nhưng cơ thể lại theo bản năng cứng đờ một chút.

Do vừa nãy đã đụng chạm rồi nên thời gian Trì Chiếu mất tự nhiên rất ngắn, cậu nhanh chóng phản ứng lại, thả lỏng cơ thể, chuẩn bị chào đón tình tiết hiến thân, bởi cậu nghĩ rất đơn giản, chỉ là thân mật mà thôi, không sao cả, chịu đựng gian lao mới sớm trưởng thành, vì cốt truyện, cậu nhịn.

Nhưng nếu cậu có thể nhịn, thì Louis lại không.

Lúc trước có thể cho là vì thiếu niên không quen nên mới mất bình tĩnh, nhưng lần này, Louis không lừa được bản thân nữa, hắn cảm nhận rất rõ ràng sự mâu thuẫn của thiếu niên, cậu không thích mình chạm vào người, thậm chí còn hơi phản cảm.

Một khi đã như vậy, vì sao không né tránh ngay từ đầu?

Có đôi khi Thiệu Trạch An rất ngang bướng, nhưng có lúc lại cực kì nhẫn nại, tính cách hai chiều và rất cực đoan, Louis nhíu mày.

Đêm nay là đêm tân hôn của họ, Louis không muốn trải qua đêm tân hôn một mình, nhưng hắn càng lo lắng Thiệu Trạch An ở bên mình sẽ cảm thấy không thoải mái, vì thế, hắn mím môi, buông tay rồi lui ra phía sau một bước.

“Em có muốn hôn nhân của chúng ta từ từ tiến triển không?”

Tuy bọn họ đã kết hôn, nhưng đến tận bây giờ rồi vẫn chưa yêu đương đàng hoàng, lấy nhau sớm như vậy cũng vì thiếu niên không có cảm giác an toàn. Nếu vừa bắt đầu đã làm tới bước cuối cùng thì đúng là không quá thỏa đáng, thiếu niên cảm thấy sợ hãi và mâu thuẫn cũng là bình thường.

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Louis, hắn không tự tin đoán bừa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ còn lý do này tương đối logic.

Người cũng đã bị hắn lừa về tay rồi, Louis cũng không nóng lòng, trên thực tế, hắn rất vui lòng yêu đương sau khi cưới, thể nghiệm tình yêu, người khác làm thế nào khi yêu nhau thì hắn cũng sẽ làm như vậy, rồi nước chảy thành sông làm tới bước cuối cùng với thiếu niên, như vậy, bọn họ mới có thể trải nghiệm được hết cảm giác yêu đương tuyệt vời nhất.

Trì Chiếu không để ý Louis nghĩ như thế nào, bây giờ cậu chỉ muốn cảm tạ trời xanh, đúng là lúc ngủ gà ngủ gật lại có gối kê đầu, Louis Louis, thật thấu hiểu lòng người!

……

Đêm tân hôn, Trì Chiếu và Louis không chia phòng ngủ, nhưng mỗi người ngủ một mép giường, khoảng trống ở giữa có khi vừa tận 3 người nằm, khoảng cách như vậy khiến Trì Chiếu rất có cảm giác an toàn, thiện ý dành cho Louis cũng nháy mắt lên đến đỉnh điểm. Sẹo cũ quên đau, cậu hưng phấn nói chuyện với hệ thống trong đầu: “Bảo sao người ta có thể đảm đương vai nam chính, mi nhìn xem, người tốt đó!”

Hệ thống: “……”

Hiện tại nó đã bị ám ảnh với hai từ người tốt, mỗi lần Trì Chiếu khen vai chính là người tốt thì chẳng bao lâu sau, vai chính sẽ đê tiện tới báo đáp câu khích lệ này của cậu.

Thiết bị trong phòng đều được điều khiển bằng máy tính thông minh, hai người mới vừa nằm xuống thì đèn trong phòng đã tắt phụt, thể chất Trì Chiếu quá kém, sau vài giây phòng trở tối đã y như mù, không nhìn thấy gì cả, phải đợi một lát mới có thể nhìn đồ vật như bình thường, căn nhà này phục vụ Louis nên chưa cân nhắc về thể chất sinh lý của người cấp thấp, Louis nhận ra điểm này, bắt đầu hơi ảo não.

Hắn nhớ rõ rồi.

Tự nhắc bản thân ngày mai chia sẻ quyền hạn điều khiển căn nhà cho Thiệu Trạch An xong, Louis quay đầu nhìn nhìn người nằm cạnh hắn, thiếu niên đang mờ mịt chớp mắt.

“Ngủ ngon, phu nhân West.”

Giọng nói của Louis du dương mát lạnh, Trì Chiếu dỏng tai nghe, qua vài giây sau cậu mới thấy rõ hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, Louis lại không như cậu, hắn có thể nhìn rất rõ biểu cảm trên mặt Trì Chiếu, thậm chí còn có thể nhìn thấy hàng mi hơi hơi rung động của cậu.

Phòng ngủ của nguyên chủ được thiết kế dựa theo thể chất, sẽ không xuất hiện trường hợp tối om thế này, lâu lắm rồi Trì Chiếu mới gặp phải tình cảnh có mắt như mù, cậu không biết làm sao, vì thế bèn thật cẩn thận kéo chăn phía trên rồi vùi đầu vào, cậu trở mình đối mặt với Louis, xác định có người trước mắt mới an tâm một chút.

Giọng nói Trì Chiếu rất nhẹ, lại còn rất mông lung, “Anh cũng ngủ ngon, tiên sinh West.”

Nói xong, Trì Chiếu nằm nghĩ kĩ những lời mình vừa nói, tự dưng lại thấy hay ho, cậu cong cong môi, sau đó mới chậm rãi nhắm mắt lại, Louis thấy tất cả phản ứng của cậu, cứ thế nằm bất động nhìn Trì Chiếu chìm vào giấc ngủ, đến tận khi hô hấp Trì Chiếu sâu hơn, Louis mới chống người ngồi dậy, ngập ngừng một lát, hắn dịch tới sát bên người Trì Chiếu.

Dùng sắc mặt như thường lôi thiếu niên từ trong chăn ra, sau đó ôm vào lòng, hắn giải phóng tinh thần lực, rất dịu dàng mà cũng  rất xâm lược trấn an não và không gian tinh thần lực hỗn loạn của Trì Chiếu, tuy rằng tinh thần lực của Trì Chiếu mạnh hơn hắn, nhưng cậu đã ngủ rồi, hơn nữa hoàn toàn không đề phòng, chẳng có tí ý thức cảnh giác với người bên cạnh chút nào, cho nên Louis làm chuyện này không hề khó khăn, Trì Chiếu đã chìm sâu vào giấc ngủ từ lâu, dù hắn có làm gì thì cậu cũng không biết được.

Kéo người về phía mình, vẫn duy trì tư thế ôm nhau ngủ, Louis cúi đầu hôn ấn đường người đang nằm trong lòng, hắn giương khóe môi, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Hệ thống không cần ngủ ngồi nhìn toàn bộ quá trình: “……”

Nhìn đi! Hành động đê tiện trong truyền thuyết của nam chính xuất hiện rồi!

Từ hôm nay trở đi, hãy gọi nó là Thống Tiên Tri.

……

Không hề ngoài ý muốn, ngày hôm sau Trì Chiếu tỉnh lại, hoảng sợ phát hiện mình đã lăn vào lòng Louis.

Lúc vừa thức dậy Trì Chiếu vẫn còn mắt nhắm mắt mở, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt mình, Trì Chiếu đã tức khắc giật mình tỉnh dậy, cậu bối rối nhìn móng vuốt của mình, hai chiếc móng vuốt một cái đặt trên ngực Louis, cái còn lại ôm vòng eo thon gầy rắn chắc của hắn.

Trì Chiếu: “……” Hóa ra mình là hạng người này sao?!

Bởi vì Louis quá chính trực, cho nên Trì Chiếu không nghĩ tới hắn sẽ làm việc này, cậu cứ thế cho rằng đây là kiệt tác của bản thân, chắc chắn là do cậu nửa đêm mơ màng tự dính vào người Louis, sau đó vươn bàn tay tội lỗi sờ soạng hắn.

Nguyên nhân gì à……

Là người ai chẳng có lòng yêu cái đẹp, mà đàn ông lại là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bình thường Trì Chiếu vẫn rất  lý trí, nhưng lúc ngủ có khi não cũng không kiểm soát được toàn bộ.

Trì Chiếu âm thầm phỉ nhổ mình, sau đó im lặng nhìn chằm chằm cơ ngực màu lúa mạch trước mắt.

Bự thật sự.

…… Muốn sờ một phát.

Trì Chiếu nhìn chằm chằm nửa ngày, cậu lặng lẽ đưa mắt nhìn, Louis vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon lành, Trì Chiếu yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nhẹ nhàng giơ thẳng ngón tay, nhanh chóng chấm chấm một hai phát vào cơ ngực bự kia, sau khi được như ý nguyện, Trì Chiếu có tật giật mình, lập tức nhắm mắt lại làm như mình ngủ rất sâu, trông vô cùng giả dối.

Thực ra Louis đã tỉnh ngay khi Trì Chiếu vừa mở mắt, hắn không giống Trì Chiếu, cho dù có ngủ ở trong nhà mình cũng sẽ cảnh giác mọi thời khắc, một là để có thể đề phòng nguy hiểm bên ngoài, hai là không để bất cứ kẻ nào có cơ hội xâm nhập vào không gian tinh thần của mình.

Do vậy, Trì Chiếu làm gì lúc nãy, hắn đều biết tất cả, hơn nữa còn loáng thoáng đoán được ý nghĩ của Trì Chiếu, hắn nhịn cười cực kì vất vả, nên dứt khoát không nhịn nữa.

Qua nửa phút, cuối cùng Trì Chiếu bịt tai trộm chuông mở bừng mắt, lúc vừa nâng được mí mắt lên đã va phải ánh mắt ngậm cười của Louis rồi.

Trì Chiếu: “……”

Trầm mặc chớp mắt một cái, cậu làm như không có chuyện gì, “Tư thế ngủ của tôi không tốt, vô ý thôi.” Cho nên anh không thể trách tôi.

Hiểu ý ngầm của cậu, ý cười nơi đáy mắt Louis càng sâu, hắn thấp giọng nói: “Anh không ngại, kể cả em cố ý cũng không ngại.”

Trì Chiếu liếc mắt nhìn hắn, sau đó lập tức lăn khỏi vòng ôm của Louis. Cậu xoay người xuống giường, trông thì bình tĩnh nhưng thực tế lại rất gấp gáp, một đường bước nhanh vào phòng tắm, không gian khép kín ngăn cách Trì Chiếu với thân trên để trần liên tục toả ra hormone của thượng tướng West, lúc bấy giờ Trì Chiếu mới cảm thấy không khí trong này dễ thở hơn rất nhiều, không dính nhớp và khô nóng như vừa rồi.

Cậu ngồi trên bồn cầu nghĩ lại hành vi của bản thân, hệ thống được thưởng thức hai màn diễn hay vừa nãy, nó kín đáo nói.

【 ký chủ, đột nhiên tôi phát hiện, có khi tôi lọc trí nhớ của cậu là sai rồi. 】

Việc này không phải xong rồi sao, Trì Chiếu chẳng hề để ý vẫy vẫy tay, “Không sao, tha cho mi.”

……

Ai cần cậu tha thứ!

【 Ý tôi là! Cậu không thể thích tên nam chính này! 】

Thế giới trước thất bại là vì kinh nghiệm của Trì Chiếu không đủ, hơn nữa còn quá thiện lương, nhưng nguyên nhân lớn nhất là do cậu thích Lý Nhất Hàn, không đành lòng tổn thương trái tim Lý Nhất Hàn, càng không rời khỏi Lý Nhất Hàn được, cho nên thế giới trước mới hoàn toàn thất bại. Ở thế giới này nếu cậu còn giẫm lên vết xe đổ, thì nó sẽ…… Nó sẽ khô máu với Trì Chiếu luôn!

Hệ thống là vật vô cơ, Trì Chiếu là chất hữu cơ, hai cá thể hoàn toàn không có điểm chung, muốn so cũng không so được, câu hệ thống vừa tàn nhẫn nói hoàn toàn vô nghĩa.

Tự suy nghĩ cẩn thận xong, cảm xúc của hệ thống đã hạ xuống một chút, thật khổ quá đi mà, hệ thống không có thống quyền, nếu ký chủ thật sự muốn đình công thì nó cũng không làm gì được, chỉ lo lắng suông.

Trì Chiếu cổ quái hỏi nó một câu: “Ai bảo mi là ta thích Louis?”

【 Cậu không thích hắn thì sao lại sờ cơ ngực hắn. 】

“…… Đấy là thấy sắc nảy lòng tham, không phải thích, cảm ơn.”

Tuy rằng tình cảm đã bị thanh lọc, nhưng Trì Chiếu vẫn nhớ rõ thích một người là cảm giác như thế nào, cho nên cậu có thể chắc chắn nói với hệ thống, cậu không thích Louis, tuy hắn dễ gây ấn tượng tốt với người khác, khi ở bên hắn cũng rất an tâm, nhưng chỉ chừng đó cũng không thể nói là cậu thích Louis.

Bản thân Trì Chiếu là người như thế nào thì chính cậu hiểu rõ nhất, nói như vậy có vẻ rất dứt khoát, nhưng cậu là người nặng tình, cực kì nặng tình, một khi đã thích một thứ, hoặc một người rồi, nếu tuổi thọ cho phép, cậu sẽ tiếp tục thích thứ đó hoặc người đó mấy trăm năm.

Người nặng tình rất khó động tình, cho nên tận hai mươi năm sau cậu cũng không để ý ai, khó khăn lắm mới gặp được một người thì lại là người ở thế giới khác.

Bởi vậy có thể nói, tỉ lệ Trì Chiếu thích một người vô cùng vô cùng thấp.

Nếu dùng xác suất thống kê phân tích,  tỉ lệ trúng thưởng giải nhất trong cuộc đời mỗi người là 1/1 tỉ lần, tỉ lệ hai lần đoạt giải nhất là 2/ vài tỉ lần, nhưng trúng một lần đã đủ hiếm rồi.

Sống đến tận bây giờ, kể cả giải thưởng hạng bét Trì Chiếu cũng chưa từng trúng, cho nên cậu biết rất rõ, có lẽ cậu vĩnh viễn sẽ không gặp được người thứ hai khiến mình thích đến vậy.

|Editor: Logic gì kì quặc ghê?|

Nghe Trì Chiếu nói xong, hệ thống nửa tin nửa ngờ

【 Thật không? Không phải nhân loại các cậu rất dễ thích một người sao. 】

“Đó là người khác, nếu thật sự dễ thích một người như vậy, mi nghĩ xem ở thế giới trước tại sao ta phải bỏ nhiệm vụ, nếu dễ như trở bàn tay thích người khác, ta còn cần Lý Nhất Hàn làm gì, tìm một người khác không tốt sao.”

Hình như cũng hợp lý.

Nhưng hệ thống vẫn cảm thấy mình bị lừa, nó nhanh chóng suy nghĩ cặn kẽ lỗ hổng trong lời Trì Chiếu, đúng lúc này, giọng nói của Morris lại vang lên, hắn giao nhiệm vụ đánh cắp tình báo cho Trì Chiếu.

Trì Chiếu nghe xong, như đang suy nghĩ gì đó, “Hội nghị quân sự hôm nay……”