--“ Cẩn thận..... “.
Cô nàng tiểu bạch kiểm hét lên, trong đầu nàng hiện tại chỉ còn một suy nghĩ rằng chút nữa đây Vô Minh sẽ bị mộc ma ăn thịt, nội tâm nàng vô cùng hoảng sợ, không biết vì sao nàng không hề muốn thấy hắn chết.
Trong sự lo lắng của một người không biết tên kia Vô Minh đang ở trong vuốt của mộc ma yếu ớt vùng vẫy, hắn từ từ bị đưa tới gần cái lỗ miệng kia, một mùi tanh hôi bốc lên, xộc vào mũi hắn, khiến hắn cảm thấy cơn buồn nôn như muốn tràn ra khỏi cổ họng.
--“ Ngươi thích ăn lắm có đúng không, dậy thì ăn cái này đi”.
Chợt hắn cầm trên tay một thứ hình ống dài màu đen, miệng ống chỉ thẳng vào lỗ miệng của mộc ma, sau đó nhấn cò.
“ ĐOÀNNNNNG....”.
Tiếng nổ phát ra, một quả cầu lửa ?đi bằng tốc độ âm thanh nhanh chóng phóng vào lỗ miệng của mộc ma.
--“ Đùng đùng... Ầm.... “.
Tiếp sau đó là sự phát nổ của cái miệng đen ngòm kia, trong tiếng nổ còn có thể nghe thấy tiếng thét đau đớn của mộc ma, sức phá hủy của thứ hắn vừa tung ra vô cùng đáng sợ, chỉ với một phát bắn đã khiến cho miệng của mộc ma bị oanh tạc cho tan nát, không ra hình dáng, cũng vì thế mà cành cây đang bắt lấy hắn cũng buông lỏng, khiến hắn dễ dàng thoát ra, trong khi nó còn đang hoảng loạn, hắn liền không bỏ qua cơ hội, nhanh chóng lao về phía nó như một con sóc, tay kiếm vung ra, chân khí cuồn cuộn, dồn nén trên lưỡi kiếm tụ thành một đại mang kiếm, như vũ bão, như xé gió, như không có gì có thể cản nổi, hắn lao vào, như điên cuồng, như si dại, như một hung thần càng quấy, lưỡi kiếm đảo một vòng sau đó cắt vào thân cây, chém vào lớp gỗ ngàn năm mà tựa như chặt bùn chém chuối, cứ thế xuyên qua.
Toàn trường chết lặng, hàng chục người chết lặng, ngay cả cô nàng nữ cải nam trang kia cũng chết lặng, hai mắt mở to hết cỡ, miệng há hốc, nét mặt trở thành si ngốc, không ai có thể tin được vào một màn trước mắt, đó là thật sao, cự mộc ma đáng sợ kia lại bị một kẻ tầm thường chém giết sao, nhìn thân cây như một ngọn núi nhỏ ầm ầm đỗ xuống, cành nhánh, đất đá văng tứ tán, thật là một tràng kinh tâm động phách, chất nhờn như suối ngầm phun lên ào ạt, nhuộm lên cả cơ thể hắn. Hắn là ai, đó là câu hỏi trong lòng tất cả mọi người có mặt tại đây, hắn thật mạnh, cứ như một vị cứu tinh, luôn luôn xả thân để cứu họ, phút chốc hình ảnh hắn đã trở thành cao lớn, được người tôn kính.
Thu kiếm, hắn lạnh lùng không quay đầu lại mà tiếp tục bước vào trong hang động lớn bên kia, những người còn lại ngơ ngác phút chốc rồi cũng nhanh chóng bước theo.
--“ Công tử.... Công tử.... Chờ chút “.
Chợt phía sau vang lên tiếng gọi có chút gấp gáp, hắn ngoảnh đầu lại thì thấy cô nàng tiểu bạch kiểm kia đang đuổi theo.
--“ Cô nương có chuyện gì sao “.
Hắn ngạc nhiên hỏi.
--“ Hộc hộc... Ta.. Ta có chuyện muốn... Hộc... Muốn nói.... “.
Nàng vừa thở vừa nói nên âm thanh trở thành ngắc quảng.
--“ Chuyện gì.... “.
Hắn vẻ mặt khó hiểu hỏi.
--“ Ta... Ta chỉ muốn nói, đa tạ... “.
Nàng hít sâu một hơi lấy lại nhịp thở nói.
--“ Đa tạ chuyện gì.... “.
--“ Đa tạ đã cứu ta, nếu không có huynh ta đã chết rồi “.
Nàng cảm kích nói.
--“ À! Chuyện đó sao,không có gì đâu, nếu là người khác cũng sẽ làm như ta thôi”.
Hắn nhẹ cười.
--“ Không đâu, ở trong tình cảnh này mà vẫn quan tâm liều mình vì người khác có lẽ chỉ có mình huynh thôi “.
Nàng khẽ lắc đầu nói. Hắn nghe xong cũng cảm thấy đúng, ngẫm lại không biết là bản thân anh hùng hay là một kẻ ngu ngốc đây, không tự chủ nhếch lên nụ cười khổ.
--“ Cô nương đang khen hay đang giễu cợt ta đây “.
--“ Ta... Ta đang khen... Nói tóm lại ta vẫn muốn đa tạ huynh, Lư Bích Ngọc ta có ơn tất báo, chỉ cần ta có thể ra khỏi đây, huynh muốn bất cứ chuyện gì ta sẽ nguyện ý làm theo”.
Nàng dõng dạc nói, song lại bị câu nói của mình làm thẹn thùng, bất cứ điều gì, nếu như hắn muốn... Thì sao, mặt nàng vì thế mà không tự chủ đỏ ửng. Thế nhưng hắn lại không có ý nghĩ giống như nàng, ngẩng mặt lên nhìn hang động tối đen kia cất giọng trầm trầm nói.
--“ Chuyện đó để lên trên kia rồi nói, bây giờ quan trọng nhất chính là phải tìm cách thoát khỏi đây “.
--“ Huynh nói đúng, ta.. Ta có thể đi cùng huynh không “.
Nàng thẹn thùng nói, ở cái thời điểm này, người nàng có thể tin tưởng có lẽ chỉ có nam nhân trước mặt này, nàng hiện tại là hồn tôn nhị giai, nếu là bình thường ắt hẳn sẽ không e ngại bất cứ kẻ nào, thế nhưng khi nàng bước xuống nơi này mới nhận ra cái tu vi mà nàng đang tự hào chẳng là cái gì cả, tùy thời có thể bỏ mạng, những người cùng đi chung với nàng đều đã chết, giờ bên cạnh nàng chẳng còn ai, chỉ còn hắn là người nàng có thể đặt lòng tin vào mà thôi.
--“ Được, tùy cô nương thôi “.
Hắn nhẹ cười thản nhiên nói.
--“ Thật sao, nếu vậy thì đa tạ huynh “.
Nàng nghe hắn nhận lời thì kinh hỷ nói.
--“ Đã nói là.................. “.
Keeeeeeeeeeeécccccc............
Hắn định mở lời thế nhưng không gian bỗng vang lên một tiếng thét vang động, tiếng thét kia lớn đến mức tất cả mọi người đều phải bịt tai lại.
--“ Chuyện quái gì nữa đây “.
Một người không tự chủ thốt lên. Trên không, hàng vạn đầu ma bức tạo thành một cơn bão màu đen ? cuồn cuộn, cảnh tượng khiến cho người nhìn thấy cũng phải sởn gai ốc, ở trung tâm cơn bão một đầu ma bức khổng lồ sà xuống.
--“ Chết tiệt, Hấp Huyết Ma Bức Vương, ma thú tứ giai hậu kỳ “.
Vô Minh sau khi tra xét bằng thiên nhãn thì kinh hãi hét lên, theo lời hắn nét mặt của tất cả mọi người ở đây chuyển thành tái nhợ.
--“ Công tử giờ phải làm sao “.
Bích Ngọc không tự chủ bấu lấy cánh tay hắn buộc miệng hỏi.
--“ Chạy.... “.
Hắn thốt lên một chữ liền xoay người kéo tay nàng chạy thẳng vào trong hang động, chỉ có vào trong đó mới có cơ hội, hiện tại đối đầu với ma bức tứ giai hậu kỳ là điều không thể, huống hồ còn có cả một cơn bão ma bức trên kia, ở lại chỉ có con đường chết.
Một người bỏ chạy cuốn theo tất cả mọi người chạy theo, chẳng ai đủ can đảm ở lại đối đầu với ma bức to như con với đang hung hăng gào thét kia. Thấy con mồi bỏ chạy, ma bức vương rống lên sau đó đuổi theo, cơn bão ma bức phía sau nó cũng vù vù bay theo, phút chốc đã có người không chạy kịp bị cơn bão nuốt chửng, từng tiếng hét thảm thiết vang lên.
Vô Minh một đường kéo Bích Ngọc chạy vào trong hang động, bên trong là một thông đạo rộng lớn, hai người cứ thế chạy thẳng vào trong, phía sau có thể nghe thấy từng tiếng rít lên của những ma bức đáng sợ kia, một lát sau phía trước họ xuất hiện hai lối đi, không có thời gian suy nghĩ, họ nhắm thẳng một hướng mà chạy vào.
....................................
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
--“ Chết tiệt tại sao bọn nó vẫn còn chưa chịu rời đi chứ “.
Phía sau tảng đá, Vô Minh tức giận nói, những ma bức này quả thật vô cùng cứng đầu, đã trôi qua một canh giờ mà vẫn cứ ở bên ngoài cào cấu không chịu rời đi, chợt tiếng động bên ngoài lắng xuống, không gian chìm vào một mảng vắng lặng.
--“ Phù, cuối cùng cũng chịu rời đi”.
Lúc này hắn mới nhẹ thở ra một hơi, tinh thần giãn ra không ít, chợt hắn nghe âm thanh thút thít phát ra từ sau lưng. Xoay người lại nhìn thì thấy Bích Ngọc đang ngồi thu lu trong góc động khóc thút thít, thấy vậy hắn liền nhẹ bước tới hỏi han.
--“ Bích Ngọc cô nương, cô không sao chứ “.
Chợt nàng không nói không rằng ôm chầm lấy hắn khóc rống lên.
--“ Ta sợ lắm, rất sợ, đáng lẽ ra ta không nên cãi lời phụ thân mà chạy đến đây, ta thật không muốn chết, ta hối hận lắm, nếu ta không ham chơi thì đã không có chuyện gì...... Phụ thân, mẫu thân, hai người mau đến cứu con đi, con đã sợ lắm rồi..... “.
Vô Minh ôm nàng trong lòng, nội tâm cũng có chút thấu hiểu, dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái bình thường, rơi vào tình cảnh như thế này không sợ hãi mới là lạ, ngay cả bản thân hắn là một nam tử, từng đối mặt với sinh tử còn chịu không nổi thì huống hồ là một nữ nhi yếu đuối, thế nên hắn chỉ lặng im mặc cho nàng khóc trong lòng mình.
•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°• LẠC KỲ NAM