Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau

Chương 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phan Huân dẫn đầu xuống xe xem xét tình hình xung quanh, sau đấy cậu ta phá cổng rào để Tần Thương lái xe vào trong sân.

Tần Thương vừa cho xe dừng lại, Danh Yển như một con thỏ nhỏ nhanh chóng mở cửa xe chui ra. Còn ngồi trên đùi đại boss một lúc nữa thôi chắc da mặt của cậu cũng biến thành màu đỏ luôn mất. Một thằng con trai ngồi trên đùi một người đàn ông, cậu nghĩ sau cũng thấy kì kì.

Lục Tử Tự thấy bộ dáng của cậu như vậy không nhịn được trêu chọc:

" Ngại gì chứ, cậu và đại ca chúng tôi có hôn ước đấy nhé!! Ôm ôm một chút cũng là bình thường, cậu nên tập quen dần là vừa "

Sau đó cậu ta nhìn khuôn mặt càng đỏ của Danh Yển mà cười xấu xa:

" He he nói không chừng sao này còn phải thân mật hơn nữa đấy".

Danh Yển nghe cậu ta nói chỉ muốn nhét luôn cây gậy bóng chày vào miệng cậu ta, để cậu ta bớt nói mấy lời vô nghĩa. Đúng là ỷ vào việc cậu không đánh lại bọn họ mà ức hiếp cậu đây mà, đúng là tức chết đi được!!!

Tần Thương khoá kĩ xe, nhìn hai người, môi khẽ cong. Tiểu hôn phu của hắn cũng không quá tệ đấy, ngược lại còn rất đáng yêu, dáng vẻ xinh đẹp, ôm vào trong ngực cảm giác cũng thoải mái vô cùng.

Tần Thương đi lại gần Danh Yển, xoa xoa mái tóc mềm của cậu làm cho chúng rối tung cả lên:

" Vào thôi" - Sau đấy mới hài lòng cất bước vào trong biệt thự đã cũ nát.

Hắn trước giờ luôn hành động theo suy nghĩ của bản thân. Lúc trước Danh Yển bỏ trốn, hắn không truy cứu là do hắn cảm thấy chuyện này không đáng để tâm. Bây giờ, ngược lại hắn đã chú ý đến nhóc con này, trêu đùa cậu một chút cũng khá vui vẻ. Cậu lại hợp ý hắn như vậy, càng nhìn càng thấy thích. Thân phận tiểu hôn phu này cũng cảm thấy không quá chướng mắt.

Danh Yển nào hay Tần Thương suy nghĩ cái gì. Cậu còn đang chăm chỉ giúp Phan Huân thu nhặt mấy mảnh gỗ khô dễ cháy để đốt lửa.

Biệt thự cũ nát tối tăm được ánh lửa lập loè thấp sáng.

Năm người ngồi quanh đám lửa, cậu bị Tần Thương kéo ngồi cạnh hắn. Danh Yển không dám phản kháng, không sao ngay cả đùi cũng bị cậu ngồi lên một lần rồi, ngồi cạnh bên thì có xá gì chứ.

Danh Yển hớn hở trở lại, cậu nhìn Phan Huân lấy từ không gian ra năm hộp cơm tự sôi trông ngon vô cùng, vậy là cũng có phần của cậu nữa đấy.

Danh Yển tâm trạng vui vẻ lấy ra một cái khăn sạch, cậu từ không gian hào phóng lấy ra một đống hoa quả. Hôm nay mội người đều mệt mỏi, phải ăn một bửa no nê mới được, cái khác thì không có chứ hoa quả thì Danh Yển có thừa.

Tống Thực chảy nước miếng nhìn hoa quả cậu vừa mang ra. Mắt của Lục Tử Tự cũng loé sáng trông mong nhìn cậu. Nhìn mà học hỏi Tần Thương và Phan Huân đây này, họ chỉ nhìn cậu một cái rồi tiếp tục làm công việc của mình.

Danh Yển cất tiếng, giọng nói bình thường nhưng nghe vào tai vẫn ngọt ngào vô cùng:

" Chúng ta cùng ăn, tôi có rất nhiều".

Tống Thực hơi ngạc nhiên:

" Mạt thế này cậu tìm ở đâu ra nhiều hoa quả vậy, chúng tôi cũng từng càn quét vài siêu thị nhưng hoa quả bên trong đa phần đều đã hư thối, căn bản không thể ăn được". Câu hỏi này cậu ta thắc mắc đã lâu, hôm nay bọn họ trở nên thân thiết hơn chút nên mới hỏi Danh Yển.

Mấy người còn lại kể cả Tần Thương cũng quay sang nhìn, Danh Yển hơi phân vân nhưng vẫn trả lời:

" Tôi có dị năng hệ mộc, hơi khác với người có dị năng hệ mộc bình thường một chút." - Nói xong cậu thúc đẩy trồng ra một cây dâu tây, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà hái xuống 5 quả dâu đỏ mộng.

Tuy bọn họ một người là đại boss phản diện, ba người còn lại đi theo đại boss thì cũng được xem như là tiểu boss nhưng cậu tin vào cảm nhận của mình, bọn họ sẽ không làm hại cậu, giác quan của cậu mách bảo bọn họ không phải người xấu.

Lục Tử Tự há hóc mồm:

" Dị năng này mà cậu nói chỉ hơi khác một chút, đây rõ ràng là có một không hai đấy!!". Dị năng hệ mộc của người ta chỉ có thể thúc đẩy cây cối phát triển một ít, còn muốn trồng thì phải có hạt giống. Đằng này Danh Yển chỉ dùng có 2 giây để trồng ra dâu tây rồi thu hoạch quả, hạt giống cũng chẳng cần dùng tới luôn. Đúng là thần kỳ vô cùng.

Tần Thương hơi nhăn mày, nói với Danh Yển:

" Sau này không được để người khác biết em có dị năng này có biết hay không, đối với em nguy hiểm vô cùng". Hắn bắt đầu cảm thấy không an tâm về nhóc này rồi, về sau phải quan sát cậu cho kĩ tránh cho bị người khác lừa gạt mất.

" Ừm, em sẽ cẩn thận!" - Cậu gật đầu lia lịa, giọng điệu rất bình thường nhưng Danh Yển phát ra lại giống như đang làm nũng, khiến cho Tần Thương không nhịn được véo mạnh má lúm đồng tiền của cậu vài cái, đỏ ửng hắn mới buông tay.

Danh Yển bĩu môi, nhích người cách xa Tần Thương một chút.

Cơm tự sôi cần khoảng 15 phút để nấu chín, Danh Yển vừa đợi vừa bổ dưa hấu chia cho từng người sau đó ngồi một bên gặm dưa.

Bên ngoài bất chợt có tiếng xe ô tô, ánh sáng từ đèn xe loé loé chiếu vào trong biệt thự cũ nát.

chapter content



Cơm tự sôi mlem mlem quá, nhưng hông có tiền mua?