Tiểu Nam và Thẩm Lệ gặp Dao Anh ở nhà ăn sinh viên, cả ba cô gái ăn trưa cùng nhau, sau đó lại đi dạo trên khuôn viên trường. Bọn họ vừa đi vừa nói rất nhiều chuyện, nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc đến vấn đề dự án mặc dù trong lòng mỗi người đều thấu hiểu rất rõ.
Thật ra xuyên suốt quãng đường hầu hết đều là Thẩm Lệ và Dao Anh gợi chuyện, Tiểu Nam chỉ đi bên cạnh lắng nghe trong im lặng, thi thoảng sẽ ừ hử mấy tiếng rằng mình có nghe. Cô cúi đầu xuống, vừa đi vừa nhìn bước chân mình, mỗi bước chân lại giẫm lên chiếc bóng nghiêng nghiêng dưới ánh nắng mặt trời.
“Dao Anh.”
Giọng nam trầm ấm đột ngột vang lên khiến cả ba người đều đưa mắt nhìn lên phía trước, chàng trai mặc áo sơ mi trắng với nét mặt bình tĩnh, dáng vẻ toát lên sự điềm đạm nho nhã, là loại khí chất từ trong xương cốt chứ không hề tỏ vẻ bên ngoài.
Tính cả lần này Tiểu Nam mới chỉ gặp Mạc Phong ba lần, nhưng cô luôn nhớ rất rõ khuôn mặt của anh, bởi đường nét ôn hòa gần gũi rất đặc biệt, không giống Tạ Vũ luôn tỏa sáng nổi bật đến mức khi đi trong đám đông vẫn có thể nhận ra, càng không giống Trương Minh Hạo lạnh lùng xa cách.
Tiểu Nam và Thẩm Lệ lịch sự chào anh một tiếng.
Dao Anh ngước mắt nhìn Mạc Phong, đáy mắt vừa mang hi vọng nhưng cũng đong đầy nét buồn, trong tâm cô ấy rõ ràng đang tồn tại cả hai thứ cảm xúc mâu thuẫn, không biết nên đối diện với anh thế nào.
“Anh tìm em có điều gì muốn nói sao?”
Vấn đề của hai người họ là chuyện tình cảm riêng tư, Thẩm Lệ và Tiểu Nam dĩ nhiên biết ý mà đi trước, để họ có không gian nói chuyện rõ với nhau.
Một người tránh né, một người cố gắng níu kéo, cứ như vậy mãi cũng không ổn.
Tiểu Nam nhớ đến lần trước Thẩm Lệ từng kể với cô, Mạc Phong và Dao Anh đều có tình cảm với đối phương lại không ai dám nói, chỉ dùng danh nghĩa cùng hoạt động trong hội sinh viên để quan tâm lẫn nhau. Sau đó một cô bé sinh viên năm nhất đột nhiên xuất hiện khiến hai người hiểu lầm, mới dẫn đến tình cảnh hiện tại.
Thẩm Lệ khoác tay Tiểu Nam, thở dài một tiếng: “Mong là lần này họ sẽ giải quyết rõ ràng với nhau, cứ né tránh nhau mãi cũng thật khiến cho người ngoài như chúng ta phải lo lắng thay cho họ.”
Tiểu Nam cũng từng trải qua tình huống kiểu này, nên cô rất hiểu cho tâm trạng của Dao Anh, thậm chí cô còn cảm thấy ngưỡng mộ cô ấy bởi tính cách mạnh mẽ, không vì thế mà bị ảnh hưởng đến chuyện học hành hay mối quan hệ với những người khác.
Trong lúc tránh mặt để Dao Anh nói chuyện với Mạc Phong, cô và Thẩm Lệ đi loanh quanh một vòng, cuối cùng lại đến thư viện. Thẩm Lệ biết cô cũng chẳng khá hơn Dao Anh là bao nên tìm đủ mọi câu chuyện hài hước trên đời để kể, cốt chỉ để cô vui hơn.
Những câu chuyện mà Thẩm Lệ kể thực ra không hài hước cho lắm, có điều giọng điệu kể chuyện của cô ấy và cách bắt đầu chuyện rất thú vị, Tiểu Nam nghe một hồi cũng không nhịn được cong môi cười.
Cô ấy đang kể chuyện rất hăng say, trong giây phút lơ đãng nhìn ra chỗ hồ nước thì lập tức im bặt, Tiểu Nam ở bên cạnh cũng phải ngạc nhiên hỏi:.
||||| Truyện đề cử: Dạy Baba Phản Diện Làm Người |||||
“Sao thế?”
Thẩm Lệ đưa tay chỉ về phía cô gái ngồi ở thành hồ, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, ngữ khí thay đổi theo:
“Chính là cô bé đó.”
Cô gái ngồi trên hồ nước đang nói chuyện điện thoại với ai đó, khuôn miệng nhỏ cười rạng rỡ còn vương theo nét tinh nghịch của trẻ con, mái tóc cắt kiểu công chúa rất cá tính, mặc chiếc áo croptop trắng cùng với quần ống rộng.
Từ kiểu tóc đến phong cách thời trang quen thuộc, Tiểu Nam vừa nhìn là có thể nhận ra.
“Cậu đang nói Dương Thiếu Lam ư?”
“Cậu cũng biết cô bé đó à?” Thẩm Lệ kinh ngạc thốt lên.
Cô gật đầu, “Có gặp gỡ vài lần.”
“Một cô bé sinh viên năm nhất, nhìn bề ngoài thì ngây thơ hoạt náo như thế, lại là con gái của gia đình có tiền có quyền, chẳng hiểu sao lại có suy nghĩ lệch lại đến mức làm người ta chán ghét nữa.”
Những lời Thẩm Lệ nói giống như sét đánh ngang tai, cô có chút không tin người được nói đến là Dương Thiếu Lam. Cô bé Dương Thiếu Lam trong mắt Tiểu Nam vẫn luôn là một cô gái năng động tự tin, cũng rất thuần phác ngây thơ, khiến cho cô có phần ngưỡng mộ, có phần ghen tị vì bản thân không có được sự tự nhiên phóng khoáng như thế.
“Sao cậu lại nghĩ Dương Thiếu Lam là con gái của gia đình giàu có. Trước đây mình từng nghe cô bé kể về hoàn cảnh khó khăn, bản thân cô bé phải đi làm thêm ở mấy quán ăn, cuộc sống vất vả lắm.”
Sắc mặt Thẩm Lệ giống một đứa trẻ nhận hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cô ấy tròn mắt nhìn cô, giọng nói sắc bén:
“Còn có chuyện này? Mình không biết cụ thể gia cảnh Dương Thiếu Lam thế nào, chỉ thấy cô bé đó ở hội sinh viên của bọn mình lúc nào cũng xuất hiện với rất nhiều loại đồ hiệu, còn có mỹ phẩm cao cấp đủ loại. Hơn nữa, gần như chi phí cho buổi tiệc lần trước của hội sinh viên cũng là do một tay Dương Thiếu Lam chi trả. Mình không nghĩ là một cô gái như thế sẽ sống trong gia đình khó khăn về tài chính đâu.”
Thẩm Lệ nói xong một hồi, Tiểu Nam dường như đã rơi vào trầm tư. Có lẽ những gì thời gian qua cô nghĩ vẫn chưa chắc là chính xác, cũng như có một số vấn đế cô đã nhìn ra được phần nào.