Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Chương 107: Đối đầu




Dương Thiếu Lam quay lại nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Thì ra trước giờ bộ dạng yếu đuối của chị trước mặt Tạ Vũ đều là giả vờ hết.”

Tiểu Nam nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi không hề yếu đuối. Là tự cô nghĩ rằng tôi yếu đuối, muốn bị cô bắt nạt thế nào cũng được.”

Dương Thiếu Lam lúc này khiến cô nhớ tới cảnh tượng từng bắt gặp cách đây mười mấy năm. Người phụ nữ đó đến gặp mẹ cô, ngạo nghễ ôm bụng bầu đến tuyên bố bản thân đã phá vỡ được hạnh phúc gia đình người khác, còn không tiếc lời mắng chửi sỉ nhục mẹ cô.

Khi đó cô còn rất nhỏ không hiểu hết được, nhưng từng câu từng chữ của người phụ nữ đó đều ghi nhớ trong lòng, mãi đến sau này trưởng thành mới dần dần thấu hiểu, từ đó sinh ra lòng căm hận đối với gia đình họ.

Tiểu Nam từng ép bản thân nghĩ rằng Tiểu Du là trẻ con không có tội, không nên bị vạ lây từ bố mẹ, có điều càng lớn cô em gái cùng cha ấy lại càng giống mẹ, cô không còn cách nào tự nhủ bản thân được, trở nên xa cách với cô bé hơn.

Người phụ nữ đó vốn là kẻ chen chân vào hạnh phúc của gia đình cô, vậy mà bây giờ lại có thể có một gia đình trọn vẹn, cô không chấp nhận, càng không tha thứ cho người đàn ông đã bỏ rơi mẹ con cô.

Từ lâu Tiểu Nam đã cực kỳ căm ghét loại hành vi của kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ của người khác, cho nên cô sẽ không nhân từ với Dương Thiếu Lam.

Cô sẽ không để mình giống như mẹ, cho dù bị người khác buông lời nhục mạ cũng chỉ có thể chấp nhận đứng một chỗ nghe.

“Tôi thực sự không biết một cô gái trẻ như cô lại có những suy nghĩ lệch lạc như vậy. Trước thì khiến Dao Anh và Mạc Phong hiểu lầm, giờ lại nhắm vào tôi và Tạ Vũ. Rốt cuộc cô đang có ý đồ gì?”

Dương Thiếu Lam cười lớn, giọng điệu thản nhiên: “Mạc Phong chỉ là một phần của kế hoạch mà thôi. Mục tiêu của tôi từ đầu đến cuối là Tạ Vũ. Tôi thực sự thắc mắc lắm đấy, một chàng trai hoàn hảo từ ngoại hình, thành tích đến gia cảnh như anh ấy lẽ ra phải hợp với tôi hơn là cô chứ.”

Tiểu Nam cảm thấy người trước mặt này đúng là quá ngạo mạn, “Cô không cảm thấy mình đang tự tin quá rồi sao?”



“Tôi nói không đúng à? Cô thì có gì, một người mẹ đơn thân nuôi con lớn lên, một gia đình không trọn vẹn không nuôi dưỡng cô tử tế được. Nhan sắc, cũng có chút xinh đẹp, nhưng nhàm chán và nhạt nhẽo, chẳng có gì nổi bật.”

Cô đanh giọng phản bác lại: “Vậy cô thì xinh đẹp hơn ai? Cô có đầy đủ cả ba lẫn mẹ, thế mà họ vẫn đào tạo cô trở thành kẻ chuyên đi chen chân vào mối quan hệ của người khác đấy thôi.”

“Tôi giàu có, tôi có nhiều tiền. So về gia thế, tôi tương xứng với anh ấy hơn cô. Chính vì vậy, Dương Thiếu Lam tôi đây chỉ đang đòi lại công bằng cho mình thôi.”

Cô ta khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ khẳng định.

Tiểu Nam nhớ lại lần trước cô cùng Tạ Vũ đi ăn tối. Khi ấy cô vô tình nhặt được thỏi son YSL mà Dương Thiếu Lam đánh rơi. Lúc cô đưa cho cô ta, vẻ mặt cô ta khi đó rõ ràng là hoảng hốt, chứng tỏ không phải cô ta cố tình để lại khiến cô nghi ngờ.

Hiện tại cô ta thừa nhận bản thân là con gái nhà giàu, cộng với việc khi đó cô ta phục vụ ở nhà hàng tay chân vụng về, dường như cô đã hoàn toàn chắc chắn với đáp án của mình.

“Vậy ra cô thật sự là con gái của chủ tịch tập đoàn Thịnh Dương.”

Thịnh Dương là tập đoàn lớn, dưới họ có rất nhiều chuỗi nhà hàng lớn nhỏ trải rộng khắp cả nước, đương nhiên có bao gồm nhà hàng mà Tiểu Nam từng bắt gặp

Dương Thiếu Lam làm việc cũng như nhà hàng nhóm cô từng đặt đồ ăn, sau đó thì xảy ra chuyện dự án bị sao chép.

Tiểu Nam hỏi tiếp: “Cô đã cấu kết với Lý Thần ăn cắp dự án của chúng tôi?”

Dương Thiểu Lam nhếch miệng, thanh âm mang theo sự đắc ý: “Phải. Tôi là con gái của Thịnh Dương. Ngày đó thông qua Mạc Phong tôi biết được mấy người có ý định tham gia cuộc thi khởi nghiệp, tôi đến tìm Lý Thần cho anh ta chút điều kiện, anh ta lập tức đồng ý. Cô có muốn nghe cụ thể không?”



Cô im lặng không đáp.

“Blue Grown thời điểm đó hoạt động không tốt, cần một sản phẩm mới để thu hút thêm cổ đông đầu tư vào, sáng kiến của tôi đến vừa đúng lúc. Tôi nói với Lý Thần rằng, nếu anh ta có được dự án của mấy người thì đôi bên cùng có lợi, anh ta vừa có sản phẩm mới, Thịnh Dương cũng sẽ đầu tư vào Blue Grown.”

Mặc dù đã đoán trước, Tiểu Nam vẫn không tin được vào tai mình khi nghe Dương Thiếu Lam nói ra toàn bộ sự thật. Cô nắm chặt tay thành quyền, gằn giọng:

“Chỉ vì cô muốn giành lấy bạn trai của tôi mà đã lôi kéo bao nhiêu người vào. Rốt cuộc tại sao một cô gái mới mười bảy mười tám tuổi như cô lại có thể thủ đoạn như thế?”

Dương Thiếu Lam nâng mắt, “Tôi sao có thể gọi là thủ đoạn. Tôi chỉ là đang đòi lại công bằng cho mình mà thôi.”

“Bây giờ tôi đi nói với Tạ Vũ, chẳng phải công sức bao lâu nay của cô đều công cốc à?”

Nào ngờ cô ta không hề sợ hãi trước lời đe dọa của cô, ngược lại còn trở nên ngạo mạn hơn nữa, cao giọng thách thức:

“Cô nói đi, để xem anh ấy sẽ tin ai. Cô nhìn tình cảnh vừa rồi thì cũng thấy rồi đấy, cô là bạn gái của Tạ Vũ mà còn chẳng đáng tin bằng tôi nữa. Bởi thế mới nói, Dương Thiếu Lam này là người thích hợp ở bên anh ấy nhất, không phải cô.”

Cô ta bước đến gần Tiểu Nam, ngữ khí càng lúc càng không chút kiêng dè: “Hơn nữa, một người bạn gái như cô còn chẳng hiểu anh ấy bằng tôi. Cô có biết anh ấy đang che giấu cô chuyện gì không?”

“Ý cô là sao?” Tiểu Nam nhìn ánh mắt của Dương Thiếu Lam, cẩn trọng dò hỏi.

“Lần này học bá Trần Tiểu Nam nổi tiếng khắp đại học A cũng phải chịu thua rồi. Cô nhất định sẽ phải chấp nhận chuyện dự án kia vì tương lai của bạn trai cô.”