Sau khi Tạ Vũ đi du học, Tiểu Nam một mình ở lại thành phố này tiếp tục cuộc sống của mình. Hè năm nay cô không về quê thăm ông bà ngoại, dành trọn vẹn thời gian đi làm thêm.
Ngoài việc làm gia sư cho cặp song sinh Mateo và Frank, Hàn Nhiễm còn giới thiệu cô làm
nhân viên bán thời gian ở một quán café. Công việc ở đây cũng khá thuận lợi, cô được các
nhân viên khác trong quán hướng dẫn phân việc rất nhiệt tình, cùng với khả năng học nhanh
hiểu nhanh nên không gặp mấy khó khăn.
Ngày tháng trôi qua yên bình như vậy lại khiến Tiểu Nam cảm thấy thật trống vắng. Không còn nhìn thấy Tạ Vũ mỗi ngày, không được cười nói thoải mái với anh ở ngay cạnh, hiện tại
cô chỉ có thể nhìn thấy anh qua màn hình điện thoại mỗi cuối tuần.
Chủ nhật, Tiểu Nam đi dạy về. Cô ăn tối, tắm gội sạch sẽ xong ngồi xuống ghế sô pha nghỉ
ngơi. Cả một ngày dài, đến bây giờ mới có thời gian mở điện thoại lên, đã gần mười giờ.
Nghĩ đến khoảng thời gian đã hẹn sẽ gọi điện cho Tạ Vũ, cô liền nhấn vào biểu tượng cuộc
gọi, bấm vào tên “Tạ Vũ”.
Đối phương vừa bắt máy, cô lập tức vẫy tay: “Tạ Vũ, bây giờ ở đây là mười giờ tối rồi, chỗ
anh vẫn đang là buổi chiều à?”
Dường như thông qua màn hình điện thoại nhỏ này không thể làm vơi đi nỗi nhớ của Tiểu
Nam, ngay đến khuôn mặt anh cô cũng không thể nhìn được rõ nét, nhưng cô vẫn tươi cười
vì không muốn anh lo lắng.
“Ừm. Vừa đúng lúy anh từ thư viện về nhà thì em gọi. Qua đây được một tháng anh cũng quen dần với nhịp sống ở nơi này, cuộc sống tốt lắm nên em đừng lo.”
Nghe được câu trấn an này của anh, Tiểu Nam khẽ gật đầu nói: “Em ở đây cũng rất tốt, có
công việc làm thêm mới, mọi người đều đối với em rất nhiệt tình.”
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Tiểu Nam nghe loáng thoáng có tiếng gọi của bạn bè Tạ
Vũ liền nói với anh: “Nếu anh bận thì chúng ta tắt máy đi, để lúc khác lại gọi cũng được.”
Tạ Vũ đồng ý, “Em đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá, có hại cho sức khỏe.”
“Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Anh mỉm cười gật đầu rồi tắt máy, đứng dậy lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Một thanh niên khác đẩy cửa đi vào, chép chép miệng: “Bạn gái sao? Yêu đương ngọt ngào quá đi.”
“Cậu ghen tị à?” Tạ Vũ nhếch miệng giễu cợt.
Một câu khiêu khích này khiến đối phương chỉ muốn ném cái gối vào mặt anh. Anh ta bĩu môi quay sang chỗ khác:
“Tôi không có hứng yêu xa. Nhưng nghĩ lại thì cậu đã sang đây cả tháng rồi mà vẫn gọi điện đều đặn với bạn gái như thế, giống như đang báo cáo tình hình với mẹ vậy.”
“Cậu có ý kiến sao?”
Người này là Quan Hạ, sống cùng nhà thuê với Tạ Vũ. Anh ta là du học sinh từ bậc đại học, cùng tuổi với Tạ Vũ, hiện giờ cũng là nghiên cứu sinh.
Anh mới đến London không lâu, may mắn gặp ở cùng nhà với một người đồng hương lại sinh
sống ở đây được mấy năm rồi, quen thuộc nơi này hơn anh, có anh ta đi cùng cũng đỡ bỡ ngỡ
với môi trường mới hơn.
“Dính lấy nhau quá cũng không tốt đâu. Yêu đương ấy à, phải có thời gian và khoảng cách để nhớ nhau thì mới bền chặt được.”
Tạ Vũ cười, chắc nịch từng chữ: “Tôi ở đây cô ấy ở đó, còn chưa đủ xa?”
Là một du học sinh đã sống ở đây lâu năm, Quan Hạ từng chứng kiến rất nhiều câu chuyện
tình yêu tan vỡ bắt nguồn từ chuyện yêu xa, chính bản thân anh ta trước đấy cũng chia tay với
bạn gái thời cấp ba đế đến đất nước xa xôi này. Thế nên khi chứng kiến màn trò chuyện ngọt
ngào của cặp đôi kia, anh không nhịn được tò mò.
“Bỏ qua vấn đề này đi.” Quan Hạ dựa vào cạnh cửa, bộ dạng tùy hứng: “Cậu đến đây cũng cả
tháng rồi, phải đi giao thiệp một chút đi chứ. Tôi có mấy người bạn cũng học cùng khoa với
cậu, hẹn lát nữa đi ăn tối, cậu cũng đi cùng đi. Làm quen bạn mới, sau này có gì còn giúp đỡ
nhau.”
“Tùy cậu.” Tạ Vũ nói xong, khoác khăn tắm lên vai rồi đi vào phòng tắm.
Hai tháng hè hai người luôn đều đặn liên lạc với nhau vào cuối tuần, sang tháng thứ ba thì vào năm học mới. Năm nay cô không còn ở ký túc xá nữa nên mỗi sáng đều phải dậy sớm hơn để đi xe buýt đến trường.
Năm thứ ba bận rộn hơn rất nhiều, có nhiều sinh viên đã bắt đầu đi thực tập ngay từ kỳ học
đầu tiên. Lúc đầu Tiểu Nam cũng không định sẽ đi thực tập quá sớm, cô tính sang kỳ sau mới
bắt đầu, nhưng giáo sư của cô đột nhiên giới thiệu công việc thực tập ở một công ty nước hoa
khá có tiếng làm cô nàng có phần lay động.
Thẩm Lệ vừa nghe xong rất có hứng thú, nhưng cô ấy ngại tham gia phỏng vấn một mình nên
một mực thuyết phục Tiểu Nam. Cô biết đến nhãn hiệu này từ lâu, không nghĩ đến bản thân
có một ngày sẽ được thực tập ở đó, trong lòng cũng dao động ít nhiều, cộng thêm Thẩm Lệ
lôi kéo, rốt cuộc vẫn đồng ý đi phỏng vấn.
Từ đó cô và Tạ Vũ cũng ít liên lạc hơn, tin nhắn cách vài ngày mới đến, cũng chỉ là những
mẩu tin nhắn ngắn gọn thông báo cuộc sống của mình cho đối phương.