Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Chương 126: Bắt nạt




Một tháng đầu đi làm ở Zaire Fairy trôi qua thuận lợi, chỉ trừ một vài lời đồn không hay về Tiểu Nam nổi lên trong công ty. Có điều cô sớm đã lường trước được nên không mấy bận tâm. Dẫu sao cũng chỉ là đồn thổi linh tinh, không cần thiết phải vướng bận quá nhiều.

Thẩm Lệ đi làm cùng cô tất nhiên cũng nghe được hết những lời đồn kia, cô ấy thường than

vãn cô quá hiền: “Cậu thật là, cả bộ phận của chúng ta đều nói rằng cậu với quản lý có quan hệ đặc biệt nên mới được chọn vào đấy. Cậu không định giải thích gì sao?”

“Nếu đã là điều họ muốn tin thì giải thích cũng không được gì. Cứ kệ đi thôi, ai muốn nói gì chẳng được, càng bận tâm đến thì chỉ tổ đau đầu thôi.”

Thẩm Lệ không thể hiểu nổi thái độ bình tĩnh đó của cô là thế nào. Sự việc năm ngoái, cô vô cùng quyết tâm muốn giành lại công bằng cho nhóm khởi nghiệp, mỗi ngày mất ăn mất ngủ điều tra, ấy vậy mà lúc này không chịu minh oan cho bản thân.

Cô nàng nghiêng đầu sang nhìn Tiểu Nam với vẻ mặt nghi hoặc: “Rốt cuộc mình không hiểu được tại sao cậu lại bình thản như thế? Phải giải thích đi chứ.”

“Cậu có biết tại sao trong công ty lại có lời đồn đó không?”

Thẩm Lệ lắc đầu.

Tiểu Nam bắt đầu tường thuật lại sự việc hôm hai người đi phỏng vấn: “Lúc đó mình đang chờ cậu đi tìm đàn chị hỏi thăm, bỗng nhiên có một người phụ nữ xuất hiện, ngang nhiên ngồi xuống đối diện bắt chuyện với mình. Người đó tự giới thiệu mình là quản lý của bộ phận sản xuất nước hoa.”

Quản lý bộ phận nước hoa? Thẩm Lệ đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Là quản lý Lạc?”

“Ừm.”

Ban đầu Tiểu Nam nghi ngờ thân phận của người phụ nữ họ Lạc kia, nhưng sau khi trở thành thực tập sinh thì biết được cô ta chính xác là quản lý ở đó.

“Lý do vì sao mình lười giải thích về mấy lời đồn thổi nhảm nhí đó là bởi vì mình không biết mục đích của lời đồn này là gì. Mình biết quản lý Lạc cố tình nhắm đến mình, muốn khiến người khác hiểu lầm, nhưng không biết vì sao cô ta phải làm vậy, nên tạm thời cứ mặc kệ một thời gian.”

Vả lại, người phụ nữ đó làm việc ở Zaire Fairy lâu hơn cô, chức vụ của cô ta còn là quản lý, không dễ dàng động đến được.

Cuối tháng mười một, thời tiết đột ngột trở lạnh. Tiểu Nam vừa chuẩn bị ôn thi ở trường vừa bận rộn làm thực tập, cả ngày cuống quýt đến tận quá nửa đêm mới có thể đi ngủ. Thời gian qua đi, lời đồn kia cũng dần tan biến, thế nhưng dường như lượng công việc của cô và Thẩm Lệ lại tăng lên, quản lý Lạc bắt đầu khắt khe hơn với hai người. Đam Mỹ Hài

Một buổi chiều đầu tháng mười hai, Tiểu Nam đến công ty làm việc như thường lệ, khi cô vừa ngồi xuống ghế thì quản lý họ Lạc kia lại xuất hiện, hùng hổ ném một tập báo cáo xuống mặt bàn làm cô giật mình một phen.

“Trần Tiểu Nam, chuyện gì đây? Cô làm báo cáo kiểu gì mà sai hết số liệu là sao?”

Gương mặt Tiểu Nam lộ rõ vẻ ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn đối phương. Cô trước giờ luôn làm việc rất cẩn thận, không thể xảy ra sai sót được, ánh mắt kiên định nhìn cô ta hỏi lại một lần nữa:

“Báo cáo của tôi làm sai sao?”

“Vẻ mặt đó của cô là có ý gì? Cô tự mở ra mà xem, tỷ lệ thành phần của sản phẩm mới làm sai bét hết cả. Nếu tôi không kiểm tra trước thì cô đã khiến công ty chúng ta chịu thiệt hại lớn rồi.”

Tiểu Nam cầm tập báo cáo kia lên lật đi lật lại từng trang, sau đó giọng nói chắc nịch phủ nhận: “Số liệu này không phải do tôi làm. Lúc làm báo cáo tôi đã tính toán rất kỹ, không thể sai được. Hơn nữa bảng tỷ lệ này không giống với bảng tôi tính.”

Thẩm Lệ ngồi cách đó không xa cũng đứng lên giải thích: “Phải đó, quản lý Lạc. Tôi cùng với cậu ấy tính toán bảng tỷ lệ này, chúng ta đã tính rất kỹ rồi.”

“Vậy ý hai cô là gì?” Người kia khoanh tay, thấp giọng mỉa mai: “Tôi còn nghĩ sinh viên đại học A hàng đầu cả nước tài giỏi thế nào, hóa ra thực lực chỉ đến thế. Mà không những thực lực không có, lại chỉ được miệng mồm hay cãi ngang, đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt.”

Thẩm Lệ nghe không lọt tai, vốn định lên tiếng phản bác thì bị Tiểu Nam ngăn lại. Cô không hề cãi hay phủ nhận thêm gì, lặng lẽ gật đầu nhỏ giọng: “Tôi xin lỗi, tôi sẽ làm lại ngay.”

“Biết sai thì phải biết sửa. Tốt nhất lần này làm cho đúng đi.” Sau đó cô ta hất mặt rời đi. Bên tai lại nghe được tiếng thì thầm to nhỏ của những người khác, truyền đến Tiểu Nam vô cùng rõ ràng.

“Ủa, không phải cô gái Tiểu Nam này là người quen của quản lý Lạc nên mới được nhận vào ư? Sao hôm nay lại bị mắng té tát như vậy?”

Tiếp đó có lời khác đáp lại, “Bởi vậy mới nói, cho dù có dùng quan hệ để được vào đây thì cũng phải có thực lực, hoặc ít nhất cũng phải bảo gì nghe nấy đi, đằng này có người cứ thích làm thanh cao, giống như mình trong sạch lắm không bằng. Giờ bị chửi không còn chút mặt mũi nào như thế, đúng là đáng đời.”

“Dù sao cũng là chỗ quen biết, quản lý Lạc của chúng ta làm vậy thì vô tình quá. Nhưng cũng không trách được, ai kêu vô dụng thì có đi cửa sau cũng thế.”

Tiểu Nam không phản bác, nhưng trong lòng lại để ý. Sự tủi thân lúc này khiến cô ước Tạ Vũ ở đây, anh sẽ bảo vệ cô, sẽ vỗ về cô. Có điều ước cũng chỉ là ước, cô chỉ có một mình, đơn thương độc mã không ai cạnh bên.