Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi

Chương 8




7.

Như những gì tôi đã đoán. Tôi tập trung vào việc học của mình.

Những tin đồn về tôi đã bị những tin mới hơn lấp mất.

Sở Phàm cũng dần biến mất khỏi thế giới của tôi.

Thi thoảng tôi vẫn nghe được những tin tức vụn vặt về anh ta.

Anh ta và bạn gái chia tay rồi quay lại liên tục.

Anh ta gọi tên tôi những lúc say rượu.

Anh ta nói rằng thành phố này khiến anh ta buồn đến mức muốn chuyển đi nơi khác.

Nhưng tất cả chuyện này chằng còn liên quan gì tới tôi nữa.

8.

Tôi đã nỗ lực hết mình để lấy bằng Tiến sĩ.

Và tôi cũng đã trở thành "cô gái ế" trong mắt mọi người.



Nhưng tôi lại cảm thấy hạnh phúc. Ngược lại thì bố mẹ tôi lo lắng không yên.

Tôi trấn an họ rằng phụ nữ không nhất thiết phải ở bên đàn ông. Một số người sẽ cố gắng làm giảm giá trị của người phụ nữ. Ở bên cạnh những người đàn ông như thế thật lãng phí cuộc đời.

Dù bố mẹ tôi không hiểu ý tôi, nhưng họ vẫn tôn trọng quyết định của tôi.

9.

Bạn thân rủ tôi đi bar vào cuối tuần.

Ca sĩ Tề Hạo Hiên biểu diễn ở đây hôm nay trông rất đẹp trai.

Khuôn mặt thanh tú, tràn đầy sức sống.

Do chỗ ngồi của tôi cách xa sân khấu, nên tôi có thể thoải mái hát theo mà cần quan tâm người khác nhìn tôi hay không.

Sau khi hát vài bài, cậu ấy bước xuống sân khấu. Bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.

10.

"Chị ơi, em bị lạc ở đây. Chị có thể giúp em được không?"

Tề Hạo Hiên chớp chớp đôi mắt, háo hức nhìn tôi.

Trên tay cậu ấy là điện thoại đang hiện mã QR WeChat.

Tôi đặt ly rượu xuống, nhìn cậu nhóc tự tin đang đứng trước mặt mình.

"Cậu bé, cách bắt chuyện này có phải là hơi lỗi thời rồi không?"

Tôi tưởng cậu ta sẽ tức giận bỏ đi. Vật mà cậu ấy chỉ cười nhẹ.

"Em cũng cảm thấy vậy".



"Nhưng chị ơi, nãy giờ chị nhìn chằm chằm em nên em tưởng chị muốn làm quen với em".

Tôi nghẹn họng. Trời ơi, thì ra tôi mới là trò hề.

11.

Sau khi kết bạn với Tề Hạo Hiên trên WeChat, bỗng nhiên tôi có bạn trai.

Tôi thật sự bối rối.

Tôi từng thắc mắc hỏi cậu nhóc liệu sau này tôi già rồi nghèo thì cậu sẽ làm thế nào?

Suy ra cho cùng, tôi vẫn đang học cách mở lòng ở độ tuổi này.

Cậu ấy nói thích tôi vì đơn giản chỉ là thích. Thích một người cũng cần phải có một lý do sao?

Hình như tôi đã nghe được những lời nói ngọt ngào tương tự này từ người khác nhiều năm trước.

12.

Trước sinh nhật lần thứ 30, tôi nhận được cuộc gọi từ Sở Phàm.

Anh ấy nói mình đã kết hôn với hoa khôi ngày xưa, nhưng vẫn chưa thể quên tôi được.

Anh ấy không hiểu mình đã làm gì sai, anh ấy không làm những việc mà tôi đã buộc tội trước đó.

Tôi khuyên anh ấy hãy buông tay đi.

Có lẽ chúng tôi không thuộc về nhau. Dù có ở bên nhau nhưng sau này cũng sẽ chia ly thôi.

Tôi và Sở Phàm chào nhau lần cuối.

Sau khi cúp máy, tôi block anh ta.

13.

Bạn tôi gửi cho tôi một địa chỉ.

Nhỏ này cứ thích làm mấy trò bí ẩn này với tôi.

Mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần.

Nhưng khi nhìn thấy cậu bạn trai nhỏ của mình đang cầm hoa đứng trước một sân khấu cầu hôn nhỏ được trang trí rất cẩn thận.

Tôi vẫn há hốc mồm ngạc nhiên.

Tề Hạo Hiên đến gần tôi và quỳ một chân xuống giữa tiếng reo hò của đám đông.

"Chị ơi, hãy cho em một cơ hội để chăm sóc và ở bên chị mãi mãi".

Khung cảnh xung quanh đột nhiên mờ đi trước mắt tôi. Giọng nói của mọi người cũng nhỏ dần.

Những gì tôi có thể nghe được là hai chữ "mãi mãi".

Thật sự là có thể "mãi mãi" được sao?