Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều

Chương 39: Giải khát (3)




"Tránh ra, cậu nặng quá, tôi bị cậu đè muốn chết ngộp luôn rồi!" Trạch An lớn tiếng xua đuổi để che dấu sự thất thố của bản thân.

Sao cậu lại sa đoạ tới mức này, kiếp trước dù có bị nam chính dụ dỗ cỡ nào thì cậu vẫn chống đối một cách kiên định cơ mà!

“Thế thì…” Ark cởi dây thắt lưng đang trói tay Trạch An, đỡ cậu ta ngồi dậy.

Chuông cảnh báo lập tức vang lên trong lòng Trạch An, nhưng khi cậu muốn ngăn cản thì đã quá muộn.

Phập!!!

“A!!!” Trạch An bị đặt ngồi ở lên phía trước của Ark, thứ kia cũng đâm vào một cách mạnh mẽ không có chút cản trở nào, chất lỏng đã bắn vào trước đó cũng bị tràn ra nhầy nhụa.

Điều còn khiến Trạch An xấu hổ hơn là phía đối diện chính là giường của Hoàng Thái Tử Leon, tuy đoán rằng đối phương có thể đã bị ếm ma pháp ngủ say nhưng Trạch An vẫn vừa thẹn vừa giận.

“Đồ khốn khiếp biến thái…”

Hai tay của Trạch An đã được tự do, nhưng vì bị trói quá lâu nên đã tê rần cả.

Trong khi đó Ark ngắm nhìn chiếc gáy xinh đẹp của Trạch An, cơ thể săn chắc lại mịn màng đang cọ sát trước lồng ngực và đầu gối khiến hắn hưng phấn mà cương lên.

Trạch An tái mặt, tên nam chính không bằng cầm thú này!!!

“Ức, đừng… đừng nhấp… đệt ** mày!!!” Trạch An bị Ark ôm chặt rồi nhấp lên xuống chẳng khác nào ngồi trên một chiếc xe xóc nảy.

“Cậu cũng cương lên mà, không phải cũng thấy sướng sao?” Ark gặm cắn cổ của Trạch An, khiến cho nó lại xuất hiện thêm nhiều vết đỏ hồng.

“Xem này…” Ark ấn tay lên bụng của Trạch An “Cậu cảm nhận được ở đây đang nhô lên không? Trông gợi cảm thật đó!”

Loại kiến thức kỳ quái đó cậu không muốn tiếp thu!!!

“Tôi nhất định sẽ giết cậu!!!”



Không biết bản thân lại bị nam chính đâm thúc bằng tư thế đó trong bao lâu, hắn đã lấp đầy bên trong bằng chất lỏng sền sệt.

Ark lật người của Trạch An lại đổi một tư thế khác để tiến vào bên trong.

Trạch An vốn không dễ rơi nước mắt, nhưng giờ đây bị nam chính dày vò muốn hỏng mất, cuối cùng cậu không thể chịu đựng nổi mà bật khóc.

“Dừng lại… đừng có đâm nữa, tôi sắp chết tới nơi rồi…”

“Không sao đâu, thiên tài ma pháp như cậu sao có thể dễ dàng chết được?” Ark hôn lên gáy của Trạch An, bên dưới vẫn tiếp tục không ngừng đưa đẩy.

Bây giờ Trạch An đã hoàn toàn tin tưởng viên thuốc trước đó khiến cậu không thể ngất đi, chứ nếu giống trước đây thì cậu đã bất tỉnh từ đời nào.

Ark nói một câu mà Trạch An nghe một nửa đã tức muốn hộc máu.

“Đây là lần đầu tiên làm tình trong kiếp này, nếu chỉ làm một lần thì đáng tiếc quá.”

Trạch An không thể nhìn thấy được biểu cảm của Ark, nếu cậu ấy thấy được thì đã mắng một tiếng dâm tà đối với hắn ta.

Trạch An cũng tự hỏi tại sao cậu và nam chính lại có thể quay về quá khứ, rốt cuộc điều này có ý nghĩa gì hay không.

Chẳng lẽ sau này cậu lại phải tiếp tục dây dưa với nam chính hay sao?

Mới nghĩ tới thôi đã cảm thấy phiền muộn mà…



Nhìn bầu trời sắp hừng đông, Ark nhận ra không thể ở lại đây lâu, nếu không sẽ bị người khác làm phiền.

Hắn liếc sang giường của Leon cách đó không xa, biểu cảm liền trở nên lạnh lẽo.

Thật muốn dùng một dao xiên chết đối phương!

Thôi bỏ đi, vì tương lai tốt đẹp bên cạnh Liam, hắn không thể lạm sát được, điều đó sẽ khiến cậu ấy không vui.

Ark dùng phép thuật dọn dẹp xung quanh sau đó liền trùm kín Trạch An, tính tình độc chiếm của hắn không cho phép Trạch An ở cùng phòng với tình địch thêm một ngày nào nữa.

Ark sau khi mặc áo chỉnh tề liền ôm Trạch An rời đi.

Với thực lực hiện tại của Ark, việc chuyển ký túc xá cho Trạch An cực kỳ đơn giản, chỉ cần dùng một ngày là làm xong mà thôi.