Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều

Chương 4: Người kia.




Ark tự hỏi, bản thân thật sự đáng sợ như vậy sao?

Mà thôi, ngày hôm nay đã đủ mệt mỏi rồi, hắn nên sớm đi nghỉ ngơi một chút.

Ark đã quyết tâm trở thành một ma pháp kiếm sĩ xuất sắc nhất khi được đậu vào học viện hoàng gia này, mà do vụ việc bị hiểu lầm thành kẻ ăn cắp đồ lót, hắn được rất nhiều người chú ý tới.

Ark cảm thấy rất xấu hổ khi mỗi ngày đi học đều bị mọi người nhìn chằm chằm. Nhưng có một việc khác khiến hắn càng bận tâm hơn việc này, đó là những giấc mơ kỳ lạ bắt đầu xuất hiện mỗi đêm, Ark không nhớ rõ từ khi nào bắt đầu, chỉ biết rằng nó không giống những giấc mơ thông thường khác.

Có một người luôn xuất hiện bên trong giấc mơ nhưng gương mặt lại không thể nhìn thấy, trái tim của Ark mách bảo đó là một người rất quan trọng, nhất định phải bắt lấy đối phương.

"Ark, hôm nay tới sân luyện tập đi! Lucy chắc hẳn đang luyện tập cung pháp ở đó đấy!" người kia choàng cổ Ark cười nói.

"Hửm? Sao cậu lại biết?" Ark tò mò hỏi lại.

"Bất kỳ đứa con trai nào trong học viện lại không quan tâm tới nữ thần chứ? Cô ấy rất để ý tới cậu đó! Phải biết nắm bắt cơ hội!" người kia nói với giọng điệu chắc nịch.

Ark không tin tưởng lắm, nhưng vẫn nghe theo lời của người kia.

Ở sân luyện tập, Ark và người kia thật sự gặp được Lucy.

Bên cạnh Lucy là thiếu nữ đáng yêu với mái tóc hồng, Edna Woods, hình như cô gái này cũng được rất nhiều nam sinh mến mộ, thậm chí còn thành lập một fanclub trong học viện.



Lucy với thân hình khoẻ mạnh xinh đẹp giương cung nhắm thẳng vào hồng tâm.

Vụt!

Mũi tên toả ra hào quang vàng kim phá nát bia ngắm, khiến mọi người đều trầm trồ thán phục.

"Không hổ là vị tiểu thư của nhà Công Tước Micheri, kỹ năng bắn cung lẫn phép thuật đều thật hoàn hảo."

"Ôi, ước gì tôi được học lớp 1-A cùng cô ấy."

"Đúng vậy, có thể ngắm nhìn tiểu thư Lucy mỗi ngày thì tuyệt biết bao."

Những lời khen ngợi cùng xu nịnh vang lên trong phòng luyện tập, dường như Lucy đã quen thuộc với điều đó.

Khi nhìn thấy Ark đi từ xa, đôi mắt của cô chợt lấp lánh như vì sao.

"Ark, cậu cũng đến sân tập sao?" giọng điệu của Lucy mềm nhẹ lại không kém phần tao nhã.

"Ừm, tôi muốn luyện tập cho bài kiểm tra thực chiến tuần sau." Ark ôn tồn đáp lại.

"Cậu siêng năng thật đấy." Lucy cảm thán, tầm mắt của cô chú ý tới người đi đằng sau Ark.



"Đây là?"

Ark còn chưa kịp giới thiệu, người kia đã vội vàng lên tiếng "Tôi là ':@):&!:z'."

Hả? Người kia vừa mới nói cái gì? Có một âm thanh nhiễu loạn xen ngang khi người kia tự giới thiệu bản thân.

Giấc mơ kết thúc trong sự hỗn loạn như một vũng sình bị khuấy đảo tới mức lầy lội, khiến đầu óc của Ark đau như búa bổ. Tới mức Ark tự hỏi có phải bản thân đang bị ai đó nguyền rủa hay ếm bùa hay không.

Đôi mắt của Ark hiện vết quầng thâm, uể oải bước tới phòng luyện tập trong vô thức.

Một điều đáng kinh ngạc diễn ra, mọi thứ đều lặp lại y hệt trong giấc mơ, chỉ thiếu mất người kia.

Lucy không vì sự kiện đồ lót mà cảm thấy xấu hổ trước mặt Ark, ngược lại cảm thấy sự điềm tĩnh và khôn khéo của hắn ta không tệ chút nào.

Ark được nữ thần của học viện chào hỏi khiến những người vây quanh đỏ mắt đố kỵ, nhưng chính bản thân Ark lại thất thần như linh hồn đã bay đi mất.

Thật kỳ quái... trái tim thật khó chịu!

Có lẽ hắn cần tìm tới trị liệu sư hoặc người giải mộng giúp đỡ thôi.