Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Yêu Nữ Phản Diện

(Ngôi ba) Chương 01: Audrey Von Valencia




(Ngôi ba) Chương 01: Audrey Von Valencia

Hãy đóng băng hiện thực và quay ngược dòng thời gian.

Mười hai năm về trước, lúc mà Audrey vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ nhắn vừa mới lên mười. Cậu đã nhận ra một điều rằng: Thế giới này, nơi mà cậu đang sống...

"Chẳng phải là thế giới trong game sao!?"

Audrey tựa lưng vào thành giường ở trong phòng riêng, tay cầm ly ca cao âm ấm và nhấp nhẹ một ngụm vào khoang miệng. Sau đó cậu hướng mắt về phía cửa sổ với vẻ mặt bàng hoàng, đưa ánh nhìn xa xăm của mình ra ngoài bầu trời rơi đầy tuyết trắng.

Rốt cuộc thì mình nhận ra thế giới này là game để làm gì vậy? Audrey tặc lưỡi, đặt cốc ca cao lên cái kệ tủ cạnh giường rồi xỏ chân vào đôi dép bông, cất bước đến cái bàn trang điểm ở ngay trước mắt. Ngồi xuống ghế, cậu chỉ biết thở dài ngán ngẩm khi nhìn chính bản thân mình đang phản chiếu trong gương - là dáng hình của một thằng nhóc điển trai với tóc đen và mắt đỏ, mặc vest đen lộng lẫy trên người.

Chẳng phải do sự cố hi hữu hay được thần linh chỉ điểm.

Tình cờ.

Phải, đơn giản là tình cờ.

Audrey chỉ vô tình nhận ra thế giới mà cậu đang sống... thậm chí là cả cuộc sống hiện tại của cậu ở đế quốc Frienze này vốn dĩ là những con chữ hiện trên màn hình máy tính, những dòng dữ liệu chạy trên con máy chơi game - cái thứ rõ ràng là còn không tồn tại ở nơi đây trong lúc uống ca cao trong phòng.

Ai mà tin được? Ai mà tin được cái thế giới tràn ngập sắc màu tươi sáng, có những con người bằng da thịt vẫn đang thở ra từng nhịp mỗi giây mỗi phút này đây lại là otome game - một trò chơi điện tử dành cho phái nữ chứ? Và hơn nữa, chính cậu... cũng là người chuyển sinh vào con game đấy.

Thật sự vô lý c·hết đi được.

"Nếu là thế thật thì mình là ai trong cốt truyện vậy? Mà khoan đã, mình cũng chẳng nhớ cốt truyện nó ra sao cả!"

Audrey đặt bàn tay lên má, dán chặt hai con mắt của mình vào trong gương để quan sát bản thân cho thật kĩ.

Audrey không hiểu! Đã nhớ lại kí ức kiếp trước thì làm ơn hãy nhớ lại cho hết luôn đi chứ! Tại sao cậu chỉ nhớ ra được mỗi chuyện thế giới này là otome game vậy!? Bản thân là ai, bao nhiêu tuổi, đã từng làm gì ở kiếp trước cậu cũng chẳng nhớ nổi chứ nói chi đến cốt truyện của con otome game này.

Thật vô nghĩa. Thật sự vô nghĩa.

Có nhận ra thế giới này là game cũng chẳng để làm gì. Nếu đã chẳng nhớ gì về cốt truyện thì tốt nhất là đừng nhận ra thì hơn. Giờ thì Audrey chẳng thể nào nhìn thế giới này theo một cách bình thường được nữa. Mà không chỉ thế giới này, đến cả cậu... cũng không thể xem bản thân mình là một cá thể bình thường nếu so với những con người ở nơi đây.

Chuyển sinh.

Cậu là người chuyển sinh.

Audrey cảm thấy có chút bối rối khi chợt nhận ra bản thân vốn không phải là người của thế giới này. Và có lẽ là vì ảnh hưởng từ bản thân ở kiếp trước, thế nên bây giờ có hướng ánh mắt đi đâu thì tâm trí của cậu cũng tự nhảy số về con otome game đấy. Kiểu như "Thế giới này chính là game, không phải thực tại đâu."

Mặc dù mình biết là không nên quá để tâm đến chuyện này nhưng... Ừ thì Audrey biết là mình đã sống được hơn mười năm ở thế giới này rồi chứ chẳng ít. Sống dưới thân phận một quý tộc thuộc hàng cao quý, được cha mẹ yêu thương hết mực như quý tử của một gia tộc quyền uy và giàu có. Vì thế, cho dù bây giờ cậu có nhận ra nơi đây là một otome game thì cũng chẳng cần để tâm làm gì.

Thế nhưng...

Cậu lại không thể dứt bỏ cái suy nghĩ cốt truyện của con otome game này ra sao, rồi tương lai sắp tới liệu có giống như một kịch bản định sẵn và không thể thay đổi.



Hơn nữa là Audrey chẳng thể nhận ra mình là ai trong cốt truyện của con otome game đó, vì sự thật là cậu có nhớ được tí gì về cốt truyện của nó đâu mà. Thật tình luôn, cậu chỉ biết thân phận của mình ở thế giới này là Audrey Von Valencia - trưởng nam của gia tộc công tước Valencia, là một trong ba công thần lập quốc đang trấn giữ biên giới phía bắc của đế quốc Frienze.

"Haa..."

Liệu số phận của mình cũng đã được định trước? Có lẽ cậu chính là một trong những nhân vật xuất hiện trong con otome game đó - là người nắm giữ một vai trò nào đó trong cốt truyện hoặc chỉ đơn thuần là diễn viên quần chúng. Có lẽ trước khi nhận ra thế giới này là một otome game, cậu đã hành động và xử sự y chang như những gì cốt truyện sai bảo. Có lẽ...

Ding Dong!

Tiếng chuông đồng bỗng dưng vang lên inh ỏi, khiến Audrey giật mình và tỉnh dậy dòng suy nghĩ dai dẳng của mình về thế giới này. Cậu điều chỉnh nhịp thở lại cho đều đặn, liếc mắt sang phía cửa sổ thì mới thấy có người đứng trên đỉnh của tòa bạch tháp hình trụ. Anh ta mặc quân phục lông thú màu đen trên dáng người cao to, tay cầm cây gậy gỗ to đùng và gõ vài ba phát thật mạnh vào chiếc chuông màu vàng đồng khổng lồ.

"Ah, đã quá trưa rồi à?"

Suy nghĩ vẩn vơ quá nên Audrey quên mất bây giờ đã sắp quá trưa rồi.

Tuyết trắng lạnh buốt đã ngừng rơi từ lúc nào, nhường chỗ cho mặt trời ấm áp rọi sáng vùng đất băng giá này. Các hiệp sĩ lẫn người làm vườn ngoài kia cũng bắt đầu thay ca cho nhau. Người ra ngoài cổng ngoài sân để bắt đầu làm việc, người vào trong dinh thự để ăn uống nghỉ ngơi cho khỏe người.

Và cậu cũng giống như họ vậy.

Dù còn nhỏ nhưng Audrey vẫn có việc phải làm, đó là đi học với thầy của mình ở thư viện của dinh thự. Với cả nhìn mặt trời đã lên tít trên cao thế này thì có vẻ là sắp trễ đến nơi rồi.

"Thôi đừng nghĩ về nó nữa. Bây giờ và mãi về sau, mình vẫn là Audrey Von Valencia mà."

Rốt cuộc có nhận ra thế giới này là game thì cũng chẳng có gì thay đổi cả. Nơi này, lục địa Acadia vẫn là nơi mà cậu đang và sẽ sống cho đến già.

Được rồi, Audrey quyết định sẽ không quan tâm đến nó nữa. Cứ coi như chuyện lần này là một khám phá mới mẻ nhưng không có gì thú vị đi. Bây giờ mới chính là thực tại mà cậu phải đối mặt, còn cái thứ gọi là "Kí ức kiếp trước" bỗng dưng ùa về theo một cách không thể nào mơ hồ hơn kia chỉ là một giấc mộng kì lạ.

Đi học thôi. Audrey nghĩ thầm, sau đó chống tay lên mặt bàn rồi nhấc mông khỏi ghế. Nhìn vào gương thêm một lần nữa, cậu chỉnh lại tóc tai với quần áo một tí rồi cất bước rời khỏi phòng.

***

"Chào Vincent, đã hai hôm rồi ta mới thấy anh đấy nhỉ?"

"Tiểu công tước nói phải, vì hai hôm trước ngài trốn học đi chơi mà."

"Haha, ta xin lỗi."

Vào trong thư viện chi chít kệ sách, Audrey vừa đùa cợt với ông thầy Vincent ở trước mặt mình, vừa đi về phía cái bàn ở giữa phòng và tự trèo lên ghế. Trong mắt cậu, anh ta vẫn giống như mọi ngày - là một chàng thanh niên tóc trắng với cặp mắt xanh biển, mặc vest cũng là màu trắng nốt trên dáng người gầy guộc nhưng không quá ốm yếu.

Ồ, là sách kinh tế! Cậu lật quyển sách đã được chuẩn bị sẵn trên bàn ra, cầm cây bút ở kế quyển sách lên rồi tựa người vào lưng ghế. Gác chân lên đùi, cậu hướng mắt về phía Vincent trong khi vừa mỉm cười vừa xoay bút.

"Vincent, hôm nay chúng ta học về kinh tế đế quốc nhỉ?"

Vincent đẩy nhẹ gọng kính, trả lời: "Đúng vậy, là mô hình kinh tế thưa ngài. Nhưng trước khi học bài mới thì ngài phải trả bài cũ cho tôi đã."

"Gì cơ, có bài cũ à?" Audrey nhướng mày khó hiểu, ngừng xoay bút và đặt nó xuống mặt bàn "Hôm trước chúng ta học về chiến thuật quân sự cơ mà?"



Vincent chỉ biết lấy tay che mặt, lắc đầu ngao ngán đến mức không thể nói lên lời nào khi nghe Audrey hờ hững trả lời như vậy. Anh thực sự quá mệt mỏi với cậu quý tử của gia tộc công tước Valencia này rồi.

Hôm trước thì trốn xuống chợ trời đi chơi mà không báo với quản gia, khiến cả dinh thự có một phen hú hồn hú vía và náo loạn hết cả lên. Hôm nay thì lại chẳng nhớ đến việc trả bài cũ đã học. Càng ngày Vincent càng thấy Audrey thật sự hết thuốc chữa rồi. Anh tự hỏi không biết đến khi nào thì Audrey mới trưởng thành hơn một chút, chịu nghiêm túc học hành đây nữa.

Nếu cứ thế này thì anh sẽ bị vợ chồng công tước Valencia trừ lương mất...

Mệt mỏi thật. Vincent thở dài ngán ngẩm một hơi, lấy viên phấn trắng từ trong túi áo ra và viết một dòng chữ lên tấm bảng đen bên cạnh mình. Sau đó, anh gõ viên phấn trắng vào tấm bảng ba nhịp.

"Phân tích đệ nhất chiến thuật của gia tộc Valencia, Clockworker?"

"Vâng, chính xác rồi đấy thưa tiểu công tước. Câu này là trọng tâm của bài giảng hôm trước đấy ạ." Vincent bày ra một vẻ mặt không mấy trông đợi, giơ viên phấn đến trước mặt Audrey "Tôi muốn xem thử tiểu công tước có nhớ những gì mà tôi đã giảng vào hai hôm trước hay không thôi."

Buồn cười thật. Anh khinh thường ta quá đấy Vincent ạ. Audrey không biết Vincent đang nghĩ cái gì mà anh ta lại đi hỏi cậu cái câu đấy nữa. Xem ra anh ta thực sự nghĩ là cậu chẳng học hành gì, trong đầu chỉ có ăn với chơi - là một thằng quý tử bất tài của gia tộc công tước Valencia nổi danh thôi nhỉ?

Được rồi, gì chứ riêng mấy cái câu hỏi đơn giản này thì làm sao gây khó dễ cho cậu được.

Audrey ngồi thẳng lưng lại, nét mặt cũng đã trở nên nghiêm túc hơn hẳn chứ không còn hờ hững như lúc nãy.

"Chiến thuật Clockworker được chia làm ba phần chính gồm Thiên Nhãn, Xạ Kích và Ứng Biến." Cậu nhìn về phía Vincent với vẻ mặt điềm tĩnh, tiếp tục trả lời câu hỏi trên tấm bảng đen "Đầu tiên là Thiên Nhãn. Có thể trinh sát quân địch bằng cách truyền ý thức vào một con chim ưng, lấy thông tin thông qua mắt và tai của nó. Tiếp đến là Xạ Kích. Dựng lên một bức tường băng khổng lồ, có chiều dài hơn năm mươi mét và chiều cao gần bảy mét. Toàn quân sẽ chĩa súng trường và pháo thủ ra ngoài thông qua một cái lỗ trên tường, hạ sát quân thù ở khoảng cách xa. Cuối cùng là Ứng Biến. Chúng ta được cung cấp quân nhu thông qua một cổng dịch chuyển từ chính tòa dinh thự này đến tuyền tuyến, cũng như là q·uân đ·ội đều được rèn luyện kĩ năng tác chiến bằng trường kiếm lẫn tay không một cách bài bản. Cho dù tường băng có b·ị đ·ánh sập thì chúng ta cũng không sợ."

"... Chính xá-"

"Nào, ta nói chưa hết mà." Audrey giơ lòng bàn tay ra phía trước, ra hiệu cho Vincent đừng có chặn họng cậu rồi nói tiếp "Mặc dù nhìn vẻ ngoài thì chiến thuật Clockworker rất mạnh, nhưng sự thật thì có rất nhiều điểm hạn chế. Như là Thiên Nhãn đi, điểm yếu của nó chính là rất hao tổn ma lực, cần ít nhất một tiểu đội pháp sư hỗ trợ truyền ma lực để giữ ý thức của người thi triển ở bên trong con chim. Theo ta biết thì mỗi lần xảy ra c·hiến t·ranh với đám ngoại bang, q·uân đ·ội của chúng ta thường mất đi rất nhiều pháp sư vì cạn kiệt ma lực mà c·hết đúng không? Xạ Kích cũng vậy, nhìn thì mạnh nhưng thực chất thì rất dễ bị khắc chế. Địa hình chật hẹp của lãnh địa Valencia khiến địch không thể tránh đạn, nhưng nó cũng chính là mồ chôn của quân ta nếu lũ khốn đó dùng ma thuật bộc phá từ trên cao."

Hả? Cái gì vậy!? Nghe hết những gì mà Audrey nói, Vincent đơ cứng cả người vì quá sức kinh ngạc. Anh không biết cái thằng nhóc hờ hững với việc học lúc nãy và Audrey của bây giờ có phải là cùng một người hay không nữa. Câu trả lời vô cùng hoàn hảo, thậm chí còn vượt xa những gì anh mong đợi Audrey sẽ trả lời mình.

"... Thật tuyệt vời." Vincent nuốt nước bọt "Câu trả lời của ngài vô cùng hoàn hảo, thưa tiểu công tước."

"Phải thế chứ." Audrey cười khẩy chọc khoáy Vincent, rồi lại cầm cây bút nằm trên mặt bàn lên tay và xoay nó "Ngươi bớt coi thường ta đi Vincent. Nhìn thế chứ ta vẫn học bài rất đầy đủ đấy nhé."

"Vâng, tôi xin lỗi vì đã xem thường tiểu công tước đây."

Nói rồi, Vincent đặt một tay ra sau lưng và cúi người một góc bốn mươi lăm độ tỏ ý xin lỗi. Về phần Audrey thì cậu cũng không chấp nhất làm gì, chỉ vẫy tay qua lại cái coi như là cho qua.

Vincent đứng dậy thẳng lưng, chỉnh lại gọng kính rồi hằn giọng.

"Vậy thì tiểu công tước, ngài có ý tưởng gì để cải tiến chiến thuật Clockworker không ạ? Chẳng phải câu trả lời vừa rồi đã chứng tỏ là ngài hiểu rất rõ về chiến thuật ClockWorker sao?"

"Ừ thì có nhưng..." Audrey đặt bàn tay ra sau đầu gãi cái nhẹ, sau đó trầm tư một chút rồi gật đầu "Ta chỉ nói ý kiến của mình thôi nhé, đừng có đem chuyện này nói với cha ta đấy."

"Vâng ạ." Vincent mỉm cười, sau đó gật đầu.



"Được rồi, nếu ngươi đã làm đến thế thì ổn thôi." Audrey ngừng xoay bút rồi hằn giọng, ngã lưng vào tấm đệm của lưng ghế "Đối với Thiên Nhãn, tại sao chúng ta không huấn luyện một đội đặc nhiệm chuyên về đột nhập? Ngươi biết lãnh địa Valencia quanh năm đều chìm bão tuyết mà đúng chứ? Đó chẳng phải là lợi thế tuyệt nhất để đột nhập vào căn cứ của địch để lấy thông tin sao? Và còn về xạ kích nữa. Ngươi nghĩ sao nếu chúng ta dùng những tiểu đội pháp sư hỗ trợ truyền ma lực cho mục đích khác? Ý ta là tại sao chúng ta không dựng một màn chắn ma thuật cực mạnh, bao bọc lấy toàn bộ quân khu từ trên xuống dưới bằng những tiểu đội pháp sư ấy? Ngoài ra chúng ta có thể sử dụng bẫy ma thuật trên đường đi, mục đích là làm chậm tốc độ tiến quân lẫn bào mòn quân số của địch."

Thật không thể tin được. Nghe Audrey trả lời mà Vincent đổ vài giọt mồ hôi hột trên vầng trán, thậm chí còn thấy phấn kích là đằng khác. Làm sao mà một thằng nhóc thường xuyên cúp học như tiểu công tước lại có thể trả lời tốt như vậy? Anh không hiểu, thật sự là không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây cả.

Ngay lúc này, Vincent chỉ có thể nói rằng: "Audrey là một thiên tài thực thụ!" Phải, là thiên tài. Không còn từ ngữ nào để anh có thể nói lên tố chất bẩm sinh của Audrey được nữa.

"... Ngài là con của ai vậy? Sao mà giỏi thế? Tôi chẳng còn từ ngữ nào để khen ngài ngoài "Thiên Tài" nữa cả." Nét mặt của Vincent vẫn chưa hết ngỡ ngàng, rồi sau đó tự tát vào mặt mình một cái để lấy lại dáng vẻ bình tĩnh của lúc nãy "Đề xuất cải tiến chiến thuật của ngài thật thú vị. Kể từ khi gia tộc Valencia áp dụng chiến thuật ClockWorker, chưa có ai dám đưa ra đề xuất cải tiến nó như ngài cả."

"Thật đấy à? Mà ngươi hỏi cái quái quỷ gì thế?" Audrey chỉ mũi bút về phía bức tranh chân dung đằng sau tấm bảng đen. Biểu cảm trên gương mặt cậu đã mất đi vẻ láo toét khó ưa của lúc nãy và trở nên nghiêm túc hơn, giống y như nét mặt của một quý tộc thực thụ vậy. "Nghe cho rõ đây Vincent. Chủ nhân của tòa dinh thự này chính là người kế thừa danh hiệu công thần lập quốc được đệ nhất hoàng đế ban tặng, công tước Rupert Von Valencia. Và ta, Audrey Von Valencia này đây là con trai của người ấy."

Vincent tròn mắt kinh ngạc khi nghe từng chữ mà Audrey thốt ra khỏi khoang miệng. Dáng hình của Audrey bây giờ cũng thật khác biệt, khi ánh nắng từ chiếc cửa sổ rọi vào cơ thể cậu. Không khác một tí nào cả, Audrey cứ như phiên bản thu nhỏ của ngài công tước vậy. Ra là vậy, tiểu công tước là con trai của ngài ấy mà. Vincent cười thầm trong lòng, cầm lấy cái khăn ướt dắt trên tấm bảng rồi lau đi dòng chữ trắng tinh mặt bảng đen.

"Chúng ta học bài mới thôi, nãy giờ cũng mất kha khá thời gian rồi."

"Vâng, vậy thì mời ngài nhìn lên bảng."

Audrey nhìn lên bảng đen theo lời Vincent, còn anh ta thì bắt đầu viết ra những lý thuyết của bài học hôm nay và bắt đầu giảng bài.

Buổi học diễn ra trong bầu không khí nghiêm túc. Audrey thì chăm chú nghe giảng, Vincent thì năng nổ giải thích những điều mà cậu thắc mắc theo một cách thật dễ hiểu. Chủ đề của bài giảng là mô hình kinh doanh của đế quốc Frienze, trọng tâm là về ngành sản xuất ma dược của lãnh địa Valencia.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng rồi bốn tiếng. Mặt trời trên cao cũng đã dần lặng xuống, bầu trời trắng xanh đẹp đẽ bắt đầu chuyển thành màu đỏ hồng thơ mộng. Và rồi tiếng chuông đồng lại một lần nữa vang lên ở bạch tháp, báo hiệu giờ học của cậu với Vincent vào ngày hôm nay đã kết thúc.

"Hôm nay đến đây thôi. Ngài nhớ học bài nhé, tôi sẽ kiểm tra bài cũ như ngày hôm nay đấy."

"Ta biết rồi, nhắc mãi."

Audrey gấp quyển sách trên bàn lại rồi vươn vai một cái. Cậu rời khỏi ghế, cất bước ra khỏi thư viện trong khi vẫy tay chào tạm biệt Vincent. Còn anh ta thì cũng gật đầu với một nụ cười, bắt đầu thu dọn đồ đạc vào Vali để chuẩn bị trở về nhà.

"Á! Đau quá!"

Ah, cái gì thế? Đột nhiên khi bước ra ngoài dãy hành lang, Audrey đụng phải ai đó rồi đập lưng vào bức tường. Cậu đưa tay ra sau lưng vuốt nhẹ vài cái cho đỡ đau, sau đó lại đưa lên đầu để chỉnh lại tóc tai đang rối bù sau cú v·a c·hạm. Ai đây trời? Nhìn về phía trước với đôi lông mày cau có khó chịu, cậu thấy dáng hình của một cô bé tóc vàng mắt xanh đang ngồi bệch dưới sàn nhà.

Liếc sơ qua một lượt, Audrey nhận ra rằng cô bé này có vẻ trạc tuổi mình. Ăn mặc thì sang trọng, tóc tai mặt mày thì mượt mà và rất chi là xinh đẹp.

Trời, làm gì có con cái của người hầu nào mà lại được mặc váy cổ vuông màu hường đính cả đá quý, trang điểm xinh đẹp thế này được cơ chứ? Chà, chắc đây là... Hẳn là không nhầm đâu, cậu đoán cô bé này là tiểu thư của một gia đình quý tộc nào đó rồi.

"Hôm nay cha mẹ có khách nhỉ?"

Audrey bật lưng khỏi bức tường, chỉnh lại vạt áo rồi chìa tay ra với cô bé ấy. Đương nhiên, cậu không hề quên mỉm một nụ cười nhẹ nhàng và lịch thiệp.

"Cho tôi xin lỗi nhé. Tiểu thư không sao chứ?"

"T-Tớ không sao."

Cô bé ấy nắm lấy bàn tay của Audrey, sau đó cậu cũng nhanh tay đỡ cô ấy đứng dậy.

"À thì... Tiểu thư đây là ai nhỉ?"

Nghe Audrey hỏi, cô bé ấy vội vàng rút tay lại và nắm lấy gấu váy, cúi người một góc bốn mươi lăm độ rồi lắp bắp cất lời với cặp gò má đã hơi ửng đỏ.

"T-Tớ là A-Alicia Von C-Clevenor!"