[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn - Chương 23: Cốt cách cao ngạo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Có một lần Asura đã hỏi Takeomi rằng hắn có bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn hay chưa.

"Chuyện đó đâu phải đơn phương quyết định là sẽ được. Phải là đôi bên cùng đồng ý thì mới có thể kết hôn."_Takeomi châm một điếu thuốc, nét mặt trầm ngâm hiếm thấy.

...

Takeomi đi đến một nhà hàng kiểu Pháp, hắn có hẹn với một người ở tầng 40.

Không khí hoài cổ nơi đây khiến cho con người ta cảm thấy như thời gian đang trôi chậm lại vậy.

Takeomi mỉm cười dịu dàng, hắn đã trông thấy người mình muốn gặp rồi.

Bàn ăn có nến, có hoa, có rượu vang. Thật lãng mạn làm sao.

"Trễ tận hai phút! Đồng hồ của anh bị hư à?"_Giọng nói khiển trách cất lên.

Takeomi ngồi xuống phía đối diện, tay bất giác chạm vào chiếc đồng hồ Rolex đen của mình. Hư thế nào được?

Cô gái diện chiếc đầm đỏ tía, cổ đeo vòng ngọc trai, gương mặt với đường nét vô cùng sắc sảo. Cô tên là Naya hay được người trong giới đỏ đen ưu ái gọi bằng biệt danh Hoa hồng. Đẹp nhưng lại gai góc.

"Nếu cứ cộc cằn như vầy thì sẽ chẳng có ai thèm cưới em đâu."_Takeomi chống cằm, thanh âm mang theo chút ý cười.

"Hứ! Cần anh lo sao?"_Naya nhếch mép một cái.

"Tất nhiên là phải lo cho em rồi."_Ý cười lại lộ rõ hơn trên gương mặt.

Món bít tết được đem đến, Takeomi cắt thịt rồi đưa đĩa của hắn cho Naya, còn mình thì lấy đĩa thịt chưa cắt của cô.

Naya cũng chẳng có vẻ gì bất ngờ vì lần nào đi ăn cùng cô Takeomi cũng làm vậy hết. Tương tác giữa hai người hết sức tự nhiên.

"Chuyện muốn bàn mà anh nói trong điện thoại là gì vậy?"_Naya hỏi.



Cuộc hẹn này hắn là người đề xuất, không phải chỉ đơn giản là một bữa tối thông thường, Takeomi có chuyện cần phải nói.

"Hãy hợp tác với Phạm Thiên, chỉ như vậy thì anh mới có thể đường đường chính chính mà đứng ra bảo vệ em."_Hắn giương đôi mắt đong đầy yêu thương về phía cô gái trước mặt, nhìn một mình Naya lăn lộn trong cái xã hội thối nát này thật sự là Takeomi không đành lòng.

Naya nở một nụ cười nhạt, cô buông nĩa xuống, thanh âm nhẹ như gió thoảng.

"Đây không phải là lần đầu anh đề xuất chuyện này nhỉ?"_Naya không đáp lời hắn.

"Nhưng lần này thật sự mọi chuyện rất phức tạp. Em à, nghe anh lần này thôi có được không?"_Takeomi xuống nước năn nỉ, đây là người phụ nữ đầu tiên cũng là người duy nhất có thể chứng kiến được bộ dạng này của hắn.


Naya là chủ của một chuỗi sòng bạc lớn trải dài trên khắp cái đất Tokyo này. Cô có thể tự tin mà nói rằng bất kể tổ chức tội phạm nào ở Nhật dù lớn hay nhỏ cũng đều biết đến danh tiếng của cô.

Naya đã lập nghiệp từ đôi bàn tay trắng, một mình cô chống chọi với mọi sự khắc nghiệt của cuộc đời trong suốt mười mấy năm tuổi trẻ. Một người như Naya đã quen với sự đơn độc, tin tưởng và dựa dẫm đối với cô là điều gì đó rất khó khăn.

"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà em từ chối."_Giọng của Naya vô cùng kiên quyết.

Gần đây thế giới ngầm ở Nhật Bản đang có một bước ngoặc lớn. Không chỉ riêng Phạm Thiên mà các tổ chức tội phạm khác cũng đang bị nhắm đến.

Thế lực đằng sau thật sự rất mưu mô, xảo quyệt. Bọn chúng đang âm mưu điều gì khó lòng mà biết được.

Hôm nay là Phạm Thiên nhưng hôm sau cũng có thể là Naya, và Takeomi không muốn điều đó xảy đến với cô.

Đúng vậy, Takeomi thích Hoa hồng, một dáng vẻ kiêu ngạo, ngang bướng nhưng lại thu hút hắn đến lạ.

Takeomi vừa yêu vừa ghét cái tính cách đó của cô. Mặc dù hai người đã quen biết đủ lâu để Naya có thể trông cậy vào hắn, nhưng cô lại chẳng bao giờ làm thế.

Mưa bên ngoài rơi từng hạt, từng hạt. Khung cảnh Shibuya về đêm lấp lánh ánh đèn, đúng thật là một nơi nhộn nhịp.

"Naya, chẳng lẽ từng ấy năm chưa đủ để khiến em tin tưởng anh sao?"_Cảm xúc của Takeomi như dâng trào, đôi đồng tử thoáng run lên.

"Xin lỗi, có lẽ ta nên tạm dừng ở đây thôi."_Naya đứng dậy, cô chủ động kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa này.

Dù Takeomi có nói thế nào đi chăng nữa thì ý định của cô vẫn không thay đổi, Naya chính là như vậy đấy.


Cô rời đi cũng là lúc mà Takeomi ôm đầu gục mặt.

Hắn rất yêu cô, chính vì yêu nên mới muốn Naya có thể được sống như mọi cô gái thông thường.

Làm thế nào mới có thể kéo cô ra khỏi cái vỏ bọc cứng nhắc ấy đây?

...

"Đổi phim đi, ghê quá!"_Sanzu nhăn mặt lay lay Asura ngồi bên cạnh.

"Hay mà."_Cô nhích vai sang chỗ khác, có chút khó chịu vì từ nãy đến giờ cứ bị hắn quấy rầy ngay khúc gây cấn.

Bữa tối kết thúc cũng là lúc mà Sanzu và Asura ngồi lại để xem phim như mọi khi. Phòng khách hôm nay trống trải thật đấy, cũng phải thôi, giờ chỉ có mỗi mình cô với hắn ở nhà.

"Đừng có dựa vào người tao, mày nặng quá!"_Asura đang dùng sức để đẩy tên đầu hồng bám người này ra.

"Tao lạnh, cho ôm cái đi."_Sanzu bắt đầu làm nũng, hắn bám chặt lấy cô không buông.

Mẹ nó! Con dao đâu rồi? Asura phải đi lấy con dao!


Nhưng mà lấy bằng cách nào trong khi thằng chó này cứ ôm lấy cô như vậy.

Hết cách, đành để im luôn cho rồi.

Lát nữa Sanzu mà có sơ hở là cô sẽ chuồn ngay.

"Mà mày, từ tuần sau tao sẽ lại tiếp tục làm việc đó."_Giọng cô có chút phấn khích mà kể, thú thật Asura cũng chán việc ở nhà lắm rồi.

"Tao cũng nghĩ là mày nên đi làm trở lại."_Sanzu tự dưng nói.

"Tại sao?"_Cô ngơ mặt hỏi.

"Nhìn đống mỡ mày tích trữ trong một tháng qua đi, thế này thì mùa đông khỏi lo bị lạnh luôn đấy."_Hắn trơ trơ tráo tráo mà trả lời. Công nhận dạo này Asura tròn hẳn ra, nhưng như vậy cũng tốt, ôm lại càng thích.


"Má! Tin tao đấm mày không?"_Asura lườm hắn, giọng đe dọa. Nếu không phải vì hôm nay trông Sanzu có vẻ mệt mỏi thì cô thề sẽ rượt hắn chạy 7749 vòng.

"Mày lúc nào cũng cộc cằn với tao hết."_Sanzu đột nhiên bĩu môi, bộ dạng trông ủ dột hẳn ra.

Ủa? Gì vậy trời? Chính hắn là người đã chọc cho cô chửi luôn đó!

"Rõ ràng mày chọc tao trước còn gì."_Cô bức xúc mà nói.

"Hãy dịu dàng với tao như cách mày đối xử với Kakuchou ấy!"_Hắn làm ra vẻ mặt hờn dỗi.

Sanzu ghen tị với Kakuchou đấy? Thì sao? Tất cả là tại Asura lúc nào cũng cười rồi thân thiết với thằng đó.

Nhưng mà Sanzu à, hãy xem lại cách đối xử của mình với cô đi. Lúc nào cũng chọc ghẹo rồi bày trò để người khác phát cáu thì làm sao mà Asura dịu dàng với hắn cho được.

Bởi thế mới nói, khi thích một người thì ta luôn mong muốn sự chú ý từ họ. Nhưng chú ý theo cách nào thì chưa biết.

"Thế thì mày đừng có chọc tao nữa, phiền phức chết đi được!"_Asura vô thức lên tiếng, và rồi cô chợt nhận ra một điều gì đó không đúng lắm.

Vòng tay ôm chặt lấy Asura đã buông thõng, Sanzu như bị ấn huyệt, hắn bất động, sững sờ nhìn cô.

Ai đó hãy nói rằng Sanzu nghe lầm đi. Asura vừa mới bảo hắn phiền phức sao?

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha ❤

Tuii k làm harem, thay vào đó sẽ có thêm các cặp phụ 🙆❤

Khoe với các cô là tuii mới cắt tóc giống với ck iuu Rindou đó hihi 🤭