Hai người trở lại đại sảnh, Hắc Nguyên Đường lập tức kêu hộ vệ đưa lễ vật mình đem đến cho Tôn Thư: “Đại tẩu, ngươi mau mở ra nhìn xem ta tặng lễ vật gì cho ngươi.”
○
Tôn Thư: “……”
○
Làm trò trước mặt người tặng phá hủy lễ vật, hình như không tốt lắm đâu.
“Mau a, mau a.” Hắc Nguyên Đường thúc giục nói.
○
Đản Đản cũng tò mò thúc giục Tôn Thư mở hộp quà ra: “Cha, mau mở, mau mở.”
○
Tôn Thư nhìn về phía Hắc Nguyên Dực, hướng y dò hỏi ý kiến.
Hắc Nguyên Dực gật gật đầu: “Mở đi.”
○
Tôn Thư mở lớp giấy màu hồng bọc bên ngoài hộp quà, rồi mở hộp ra, bên trong là một mảnh vải màu đỏ.
Cậu nghi hoặc cầm lấy nhìn xem, thì ra là một cái qυầи ɭóŧ màu đỏ, chỉ là ——
○
“Tứ thúc thúc, vì sao phía sau quần rách một cái lỗ vậy?” Đản Đản tò mò hỏi vấn đề trong lòng Tôn Thư muốn hỏi ra, hơn nữa cái qυầи ɭóŧ này rõ ràng không phải bị rách mà là đặc biệt dùng kéo cắt ra, bởi vì cái lỗ kia tựa như ánh trăng mười sáu vậy.
○
Hắc Nguyên Đường thần bí hề hề cười: “Bởi vì cái lỗ này có thể dễ dàng……”
○
Không đợi hắn nói cho hết lời, qυầи ɭóŧ đã bị Hắc Nguyên Dực giật lấy từ trong tay Tôn Thư, sau đó đen mặt đem qυầи ɭóŧ đưa cho Hắc Tín: “Nếu quần bị rách, vậy thiêu hủy đi.”
○
“A?” Hắc Nguyên Đường nhanh chóng nói: “Quần này là ta đặt biệt cắt thành như vậy, cũng không phải rách, cái kia……”
*(O_O)*
Hắc Nguyên Dực lạnh lùng liếc hắn một cái.
Hắc Nguyên Đường rụt rụt bả vai, nhanh chóng sửa lời nói: “Xác thật là rách, mau thiêu hủy, đại tẩu, ngươi xem xem sẽ vật thứ hai.”
*(O_O)*
Tôn Thư trong lòng vẫn rất hiếu kì Hắc Nguyên Đường vì sao muốn cắt rách qυầи ɭóŧ, nhưng mà bọn họ không muốn cho cậu biết cũng không có cách nào, đành phải mở hộp quà thứ hai ra. Mới vừa nhìn đến bên trong đặt một cây ngọc thạch hình trụ màu trắng, cụ thể là hình dạng gì cậu còn chưa kịp thấy rõ, hộp đã bị Hắc Nguyên Dực nhanh chóng lấy đi giao cho Hắc Tín: “Đem đống lễ vật này đưa đến nhà kho.”
*(O_O)*
Hắc Nguyên Đường không cao hứng nói: “Đừng có gấp a, chờ mở hết lễ vật đi xong lại đem tới nhà kho cũng không muộn.”
*
Hắc Nguyên Dực nhẹ giọng nói: “Không cần.”
*
“Đại ca, đừng nói như vậy, ta dám cá là, có một ngày, ngươi sẽ dùng tới toàn bộ.”
*
Hắc Nguyên Dực: “……”
*
Hắc Tín cười nói: “Chờ tới khi chủ tử yêu cầu dùng đến, ta lại lấy ra cho ngài sử dụng.”
*
“Đây chính là ta ngàn dặm xa xôi mang lại đây, ngươi cần phải cất chúng nó cho tốt,” Hắc Nguyên Đường khi thấy Hắc Tín đi ra ngoài, vội vàng theo sau, ở bên tai Hắc Tín nhỏ giọng hỏi: “Đại ca ta cùng đại tẩu có phải còn chưa có cái kia hay không?”
*
Hắc Tín gật gật đầu.
“Ta vừa thấy liền biết, đại ca xuống tay thật chậm.” Hắc Nguyên Đường xoay người trở lại đại sảnh.
Đản Đản lập tức hỏi: “Tứ thúc, lễ vật của ta đâu?”
*
Hắc Nguyên Đường bế nhóc lên: “Đại ca không nói cho ta biết là ta có thêm một tiểu chất nhi, nên cũng không có chuẩn bị lễ vật cho ngươi, chờ ngày mai chúng ta đi ra ngoài dạo phố, ngươi muốn cái gì, thúc thúc đều mua cho ngươi, thế nào?”
*
“Được.”
*
“Vẫn là chất nhi đáng yêu.” Hắc Nguyên Đường cúi đầu hôn nhóc một cái: “Nếu như cha biết đại ca có một nhi tử đáng yêu như vậy, nhất định sẽ thật cao hứng.”
*
Vừa nói vừa đồng thời lặng lẽ nhìn thoáng qua Tôn Thư, thấy Tôn Thư không có vẻ gì là không cao hứng, lúc này mới thả lỏng.
Tôn Thư hỏi Hắc Nguyên Dực: “Tứ đệ của ngươi tới, vậy hai ngày nữa ngươi vẫn phải về nhà sao?”
*
“Không về, tạm thời không về.” Hắc Nguyên Đường thay Hắc Nguyên Dực trả lời: “Đại ca vừa rồi đã đáp ứng với ta, muốn chơi với ta đủ rồi mới trở về.” Hắc Nguyên Dực gật đầu.
*
Tôn Thư trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thật sự là quá tốt.
Tuy rằng không rõ Hắc Nguyên Dực rõ ràng vội vã về nhà, vì sao khi Hắc Nguyên Đường tới thì liền thay đổi chủ ý, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ khi Hắc Nguyên Dực có thể lưu lại.
*
“Đến lúc đó, đại tẩu sẽ cùng chúng ta về nhà.”
*
Tôn Thư hỏi: “Ngươi đại khái là ở chỗ này chơi bao nhiêu lâu?”
*
“Một năm đi.”
*
Một năm thời gian cũng đủ để cậu giải quyết mọi chuyện. Đến lúc đó có thể yên tâm cùng Hắc Nguyên Dực rời đi, Tôn Thư cười đáp: “Được, một năm sau sẽ cùng các ngươi trở về.”
*
Tươi cười không có pha lẫn tạp chất làm Hắc Nguyên Dực và Hắc Nguyên Đường xem đến thất thần.
Hắc Nguyên Đường không khỏi tán thưởng: “Đại tẩu, ngươi cười lên thật là đẹp, a ——”
*
Chân hắn đột nhiên bị người dùng lực giẫm một cái.
Hắc Nguyên Đường nhìn về phía Hắc Nguyên Dực khuôn mặt trầm trầm, lập tức hiểu được đại ca hắn là ghen tị.
*
Tôn Thư nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
*
“Không có việc gì không có việc gì, ta đi đường cả đêm, mệt mỏi quá, ta muốn đi ngủ.” Hắc Nguyên Đường đánh ngáp, ôm Đản Đản đứng lên: “Tiểu chất nhi cùng ta đi ngủ.”
*
Đản Đản có thói quen ngủ trưa, nên không phản kháng.
Tới buổi tối, Tôn Thư trở về phòng ngủ, liền nhìn thấy trên giường lớn phủ kín các loại cánh hoa, hơn nữa cánh hoa còn tản ra mùi hương rất dễ chịu.
Cậu nhướng nhướng mày, quay đầu hướng ra ngoài hô: “Thi Nguyên.”
*
“Phu nhân, làm sao vậy?” Thi Nguyên đi đến.
Tôn Thư chỉ vào cánh hoa trên giường: “Các ngươi làm?”
*
Thi Nguyên lắc đầu: “Không phải.”
*
“Ai làm?”
*
“Không biết.”
*
Tôn Thư thấy Thi Nguyên thật sự không biết, cho hắn đi ra ngoài, sau đó liền nhìn thấy giữa giường lớn đặt một cái hộp màu đỏ.
Cậu cầm nó lên, vừa muốn mở ra, Hắc Nguyên Dực liền đi đến, không nói hai lời đem hộp cất vào trong ngăn tủ, lại kêu Thi Nguyên dọn sạch toàn bộ cánh hoa.
*
Tôn Thư hỏi: “Cánh hoa không phải ngươi rải sao?”
*
“Là Tuyển Đường rải.” Hắc Nguyên Dực vừa nói vừa kiểm tra giường đệm xem còn có đồ vật kỳ quái khác hay không, xác định xong mới cho Tôn Thư lên giường ngủ.
*
“Đệ đệ của ngươi thật là kỳ quái.” Tôn Thư thật sự nghĩ không ra Tuyển Đường vì sao lại rải cách hoa trên giường của bọn họ.
*
Hắc Nguyên Dực: “……”
*
Tôn Thư cởi bỏ áo ngoài: “Ngươi không cảm thấy hôm nay thời tiết có chút nóng.”
*
Kỳ quái, khi thoát y tắm rửa rõ ràng còn cảm thấy rất lạnh, sao đột nhiên lại nóng lên.
Hắc Nguyên Dực liếc cậu một cái.
*
“Thật sự rất nóng.” Tôn Thư thở ra một hơi, tựa như ngâm nước thuốc tắm, cả người nóng đến khó chịu, cậu lôi kéo áσ ɭóŧ trên người: “Ta sắp nóng đến chịu không nổi. ”
*
Cậu nằm trên giường, không ngừng thở phì phò: “Hắc Nguyên Dực cho ta một chén nước.”
*
Hắc Nguyên Dực đi ra ngoài, đem chén nước trở về cho Tôn Thư.
Tôn Thư uống xong, vẫn cảm thấy không đủ: “Ta còn muốn.”
*
Hắc Nguyên Dực phát hiện cậu không thích hợp, giơ tay sờ sờ cái trán của cậu, cũng không nóng, vậy hẳn là không phải sinh bệnh.
*
“Thoải mái.” Tôn Thư bỗng nhiên bắt lấy tay y: “Hắc Nguyên Dực, ngươi sờ sờ ta nữa đi.”
*
Cậu rất nhanh liền không còn ý thức tự chủ, chỉ là một mặt muốn từ trên người Hắc Nguyên Dực tìm kiếm phương pháp làm cậu thoải mái.
Hắc Nguyên Dực nhìn khuôn mặt mang theo mị thái, ánh mắt thâm vài phần, rất nhanh liền hiểu sao lại thế này, bỗng chốc mặt trầm xuống: “Hắc Nguyên Đường, ngươi ra đây cho ta.”
*(O_O)*
Không có người trả lời y.
Hắc Nguyên Dực lại nói: “Ta biết ngươi ở chỗ này.”
*
Bỗng nhiên, cửa tủ quần áo phát ra kẽo kẹt một tiếng, bên trong đi ra một người.
“Đại ca, ngươi sao biết ta trốn ở chỗ này.” Hắc Nguyên Đường đã dùng pháp khí che giấu hơi thở, thế nhưng vẫn bị đại ca phát hiện.
*
Hắc Nguyên Dực đè đôi tay ở trên người mình sờ loạn lại: “Giải dược.”
*
“Cái gì giải dược?” Hắc Nguyên Đường vẻ mặt không biết y nói cái gì.
*
“Đừng giả vờ không biết.” Hắc Nguyên Dực trong giọng nói mang một tia tức giận.
Hắc Nguyên Đường thấy đại ca tức giận, vội vàng nói: “Loại mị dược này không có giải dược.”
*(O_O)*
Hắc Nguyên Dực lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
“Đại ca, thật sự không có giải dược, ta không có lừa ngươi.”
*
Hắc Nguyên Dực một cái giơ tay đem Tôn Thư đánh ngất xỉu.
Hắc Nguyên Đường trừng lớn đôi mắt: “Đại ca, cơ hội tốt như vậy, ngươi……”
*
“Câm miệng, đi ra ngoài.”
*
Hắc Nguyên Đường không dám phản bác, thở dài, hướng bên ngoài đi, trước khi rời đi, nghe được Hắc Nguyên Dực cảnh cáo: “Không được có lần sau.”
*
“Đã biết.” Hắc Nguyên Đường đóng cửa phòng lại.
Hắc Nguyên Dực đem người ôm đến giường đệm, đắp chăn lên, đang chuẩn bị rời đi thì bị khuôn mặt tuyệt mỹ bên dưới hấp dẫn ánh mắt, không khỏi nâng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt trắng nõn, sờ đến đôi môi anh hồng, nhẹ nhàng qua lại cọ sát, tiếp theo liền cảm giác được dưới thân nổi lên biến hóa, y nhanh chóng xuống giường rời đi.
*
Tôn Thư trong giấc mộng vẫn luôn ở trong bóng tối, cả người nóng đến khó có thể chịu đựng, giống như đời trước, khi bị Nguyễn Trì Tranh phóng hỏa thiêu đốt, lữa nóng đốt người, nhưng mà thân thể không có cảm giác đau đớn, nhưng lại rất khó chịu, muốn tìm một nơi phát tiết.
*
“Đại ca, ngươi không thể lại chờ ở chỗ này, mau cùng ta trở về đi.”
*
Ai, ai đang nói chuyện?
Trước mắt Tôn Thư đột nhiên sáng ngời, sau đó liền nhìn thấy Hắc Nguyên Đường đứng ở cách đó không xa.
*
Đáy mắt cậu hiện lên nghi hoặc, đây là chỗ nào? Cậu vì sao lại ở chỗ này?
“Đại ca, ngươi nghe được ta nói chuyện không?” Đứng ở phía trước cậu, Hắc Nguyên Đường khóc lớn kêu lên: “Đại ca, ngươi còn tiếp tục như vậy, sẽ chết.”
*
Tôn Thư nghe được từ ‘chết’, sắc mặt đổi đổi, vội vàng đi lên trước hỏi: “Hắc Nguyên Dực làm sao vậy?”
*
Hắc Nguyên Đường như là không nhìn thấy cậu, liều mạng lôi kéo người ngồi dưới đất: “Đại ca, ngươi hẳn là rõ ràng nhất, người chết không thể sống lại. Ngươi còn tra tấn mình như vậy đại tẩu cũng không thể trở về, đại ca, ngươi rốt cuộc có nghe được lời ta nói hay không? Ngươi có biết hay không, cha mẹ rất lo lắng cho ngươi, ngươi mau cùng ta trở về đi.”
*
Tôn Thư nhìn về phía người ngồi trên mặt đất, đối phương đưa lưng về phía cậu ngồi dưới đất, cũng không biết đang làm gì, hai tay không ngừng nhích tới nhích lui.
“Hắc Nguyên Dực?”
Người trên mặt đất lại không có phản ứng.
Tôn Thư nhanh chóng đi lên ngồi xổm xuống, chỉ thấy trong tay Hắc Nguyên Dực cầm một cục bột trắng vuốt ve, kỳ quái nói: “Hắc Nguyên Dực, ngươi đang làm gì?”
*
Hắc Nguyên Dực tựa như không nghe được lời cậu nói, tiếp tục vuốt ve đồ vật trong tay.
Tôn Thư cảm thấy kỳ quái, vì sao hai người đều không để ý tới cậu, ngay cả đứng ở bên cạnh mà Hắc Nguyên Đường cũng không liếc cậu một cái.
*
Cậu duỗi tay ở trước mặt Hắc Nguyên Dực quơ quơ, đối phương một chút phản ứng cũng không có.
*
“Đại ca, ta van ngươi, ta van ngươi có được không? Ta van ngươi mau cùng ta trở về đi? Ngươi lại chờ ở chỗ này, thật sự sẽ không toàn mạng.”
*
Tôn Thư nghe được lời Hắc Nguyên Đường nói, nghi hoặc ngẩng đầu, nơi này là chỗ nào?
Cậu còn chưa kịp thấy rõ ràng chung quanh, đột nhiên trước mắt tối sầm, khi lần nữa sáng lên, liền nhìn thấy mành đỏ trên đỉnh đầu.