Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 130: Giấy không gói được lửa




"Tuyệt đối không theo đuổi bất cứ một cô gái nào, còn là tuyệt đối không theo đuổi nữa chứ?" Cô bắt bẻ.

Anh có chút lúng túng, hé miệng cười cười, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi trên. Chỉ là một động tác bình thường, nhưng khi anh thực hiện lại tràn đầy hấp dẫn một cách tà ác, rất mê người.

Cô lại nhìn ngây dại!

Cô ra vẻ lý trí, cắt đứt tâm si tưởng của mình."Anh nhanh giải thích đi!" Cô cố làm ra vẻ hung hăng.

"Anh chỉ có thể nói cho em biết, anh không theo đuổi rất nhiều ——"

"Mặt dày, em cũng biết anh rất đào hoa mà!"

"Có chăng, chỉ là thời kỳ thanh niên còn đang kích động về sau, mới biết quá khứ anh căn bản không thích những nữ sinh kia. Anh còn nhớ từng nói với em, chân chính dụng tâm theo đuổi, hơn nữa vẫn còn đang trong giai đoạn đeo đuổi một cô gái, chỉ có một mình em!" Anh rất nghiêm túc nói, thật sự là anh đã nói như vậy mỗi ngày .

Lời của anh, cô đã tin tưởng hầu hết, nhưng cũng thật tò mò một người."Còn Sở tiểu thư? Có phải là anh cũng chủ động theo đuổi?"

"Không có cố ý theo đuổi, hai người bọn anh lúc ấy học chung một trường ——"

"Hả? Sở tiểu thư bao nhiêu tuổi?" Cô ấy thoạt nhìn rất trẻ tuổi, không giống học cùng một trường với anh?

"Cô ấy năm nay hai mươi bảy tuổi rồi, so với em lớn hơn nhiều!"

"Cô ấy nhìn thật trẻ hơn tuổi!" Nhan Như Y có chút giật mình.

"Bởi vì cô ấy tương đối biết cách chăm chút bề ngoài vì quan hệ xã giao rộng rãi, nên so với những phụ nữ khác, khác nhiều lắm!"

"Sau đó hai người tự nhiên yêu nhau?" Cô tỉ mỉ hỏi.

"Yêu nhau. . . . . . Dĩ nhiên không phải, chẳng qua cảm thấy thích hợp, hơn nữa chúng ta cũng hiểu rõ bối cảnh gia đình lẫn nhau, tương đối thích hợp, liền lui tới thôi!"

Cô hiểu, chính là môn đăng hộ đối, hai người cũng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi!

"Nếu như không phải em xuất hiện, anh nghĩ anh sẽ không phải theo đuổi cô gái nào nữa, an phận cùng cô ấy lui tới, nhưng bây giờ đã không còn được nữa rồi!" Hoắc Doãn Văn cảm khái lắc đầu một cái!

Cô cười cười, cũng không tiếp tục cái đề tài này!

Xe rất nhanh dừng lại tại một nhà hàng hải sản nổi tiếng, hai người xuống xe, nhưng cũng không đặc biệt tay nắm tay thân mật, chỉ là vai kề vai sóng bước !

Hai người cùng vào một căn phòng riêng biệt, lúc này trong phòng đã có vài người, Kiều Đang Hồng, Chu Dương, Trịnh Húc Thành và một cô gái ngồi cạnh Chu Dương, mái tóc cắt ngắn, đôi mắt rất có thần!

Cô gái chủ động đi tới, chào hỏi Nhan Như Y."Xin chào, em tên là Kiều Tiêu Tiêu! Chị chắc là Nhan Như Y, bạn gái của anh Hoắc Doãn Văn!" Nói xong, Kiều Tiêu Tiêu nháy mắt với Hoắc Doãn Văn, ra hiệu!

Hoắc Doãn Văn cười cười, không để ý đến cô gái.

"Xin chào, tôi là Nhan Như Y. Hoắc tổng là cấp trên của tôi!" Nhan Như Y cẩn trọng đáp lời!

Kiều Tiêu Tiêu trấn an Nhan Như Y."Ha ha, chị yên tâm, chúng ta đều là người mình!"

"A!" Nhan Như Y còn chưa rõ người mình có ý nghĩa gì.

"Em từ nhỏ rất ái mộ Hoắc đại ca. . . . . ." Kiều Tiêu Tiêu lại bổ sung một câu.

Nhan Như Y nghe nói thế, cảm thấy cô gái này rất có ý tứ, trong lời nói hơn phân nửa có ý đùa giỡn.

"Ai, chỉ là anh ấy vẫn không coi em là nữ nhân, chỉ xem em như một đứa bé, ở trong lòng của anh ấy, em lúc nào cũng giống như cô gái nhỏ vẫn chưa ra khỏi vườn trẻ!"

Nhan Như Y bị lời của cô bé chọc cho tức cười!

Hoắc Doãn Văn kéo ghé ngồi bên cạnh ra, kêu Nhan Như Y ngồi xuống! Sau đó chỉ chỉ Kiều Đang hồng."Tiêu Tiêu là em gái của anh Kiều, không quan trọng, em cứ thả lỏng người một chút!"

"A!" Mặt Nhan Như Y đỏ bừng lên, lời nói dối bị vạch trần rồi !

******************************************

"Nghe nói, anh cả bây giờ cũng không phải chỉ có một người, đã có bạn gái rồi. Tại sao không mang người đến?" Hoắc Doãn Văn đưa cho Nhan Như Y một ly trà, vừa hỏi thăm Kiều Đang Hồng.

Kiều Đang Hồng khoát tay, vội nói."Không có chuyện này!" Ra vẻ hoảng sợ khi nhắc tới bạn gái.

"Ha ha, lão đại bị phụ nữ kia dọa sợ rồi!" Chu Dương khoái trá cười ha ha.

Kiều Đang Hồng hình như rất không thích đề tài này, vội vàng ngắt lời, hỏi thăm Chu Dương."Chu Sùng lúc nào thì đến? Anh đây đói chết rồi!"

Chu Sùng? Có phải là em trai của Chu Dương? Nhan Như Y có vẻ tò mò người mang tên này!

"Ai biết hắn? Để em gọi điện thoại hỏi lại!" Chu Dương lấy di động ra. Không lâu, điện thoại liền thông."Em đang ở đâu đấy. . . . . . Đồ ăn đồ uống lạnh hết rồi? Bên này chỉ còn chờ đợi mỗi mình em, đi lên nhanh một chút. . . . . . Ừ. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . ."

Nói xong, Chu Dương ngắt điện thoại nhìn mọi người, mặt không biểu tình cười nhạo một tiếng, lắc đầu một cái."Thằng nhóc này đã đến từ sớm rồi, đang uống trà dưới lầu, chờ chúng ta ——"

"Vậy tại sao còn không đi lên đây? Làm gì ở đấy?" Trịnh Húc Thành hỏi.

"Thấy một cô gái khóc ở trong phòng trà!"Chu Dương lại nói."Hắn liền tò mò, giờ vẫn ngồi ở đó nhìn người ta khóc?"

"Ai, chứng bệnh cũ của tên đó vẫn chưa trị dứt, nhìn thấy mỹ nữ liền bước đi không đành!" Kiều Tiêu Tiêu than thở nói, sau đó chỉ vào Chu Dương."Tên đó học theo anh đó!"

"Ha ha, đúng nha, anh vừa gặp em đã bất động rồi, bằng không sao anh có thể vẫn còn lăn lộn ở thành phố B này chứ?" Chu Dương cười hì hì nói.

Kiều Tiêu Tiêu phớt tỉnh, chẳng thèm ngó tới ."Nói cho anh biết, anh không cần ngọt nhạt với em. Cho dù anh mày râu nhẵn nhụi, cũng đừng hòng lấy được em! Em thiếu gì đàn ông theo chứ !"

"À? Anh cảm thấy râu ria của anh cũng hơi gọn gàng rồi, nếu vẫn chưa thấy ai đến cửa cầu hôn em, em có muốn anh không?" Chu Dương giật mình hỏi ngược lại."Em yên tâm, chỉ cần có đàn ông nguyện ý cưới em, anh liền không có ý gì khác đối với em!"

"Hừ ——" trong lúc nói chuyện không có chiếm được tiện nghi, Kiều Tiêu Tiêu không muốn cùng Chu Dương tiếp tục đề tài này!

Nhan Như Y, nghe được đối thoại của bọn họ, có chút tò mò, hôm nay chẳng phải Kha Văn hẹn gặp mặt bạn trai tại phòng trà dưới lầu

Sao?

Ách.... không phải trùng hợp chứ?

.....

lầu dưới—

Mặc một chiếc áo đầm màu sáng, Kha Văn ngồi trên ghế sa long cạnh cửa sổ, giận đến không ngừng rơi nước mắt, hét nhỏ trong điện thoại: “Anh rốt cuộc có đến chỗ hẹn không?”

“Không đi!” Trong điện thoại, giọng người đàn ông trả lời. “Chúng ta đã nói xong rồi!”

“Cái gì gọi là xong rồi chứ? Anh cho em là cái gì? Tình cảm nhiều năm như vậy bị coi là cái gì?” Kha Văn tức điên lên, vốn hôm nay, muốn cùng người yêu gặp mặt cha mẹ anh, kết quả người còn không thèm đến!

“Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay. Như vậy không tốt sao? Cần gì phải lừa dối nhau?”

“Anh muốn chia tay được, ít nhất anh cũng phải gặp mặt tôi nói cho rõ ràng mà không phải nói qua điện thoại như vậy!” Kha Văn rất kiên trì, căn bản không quan tâm lời nói của mình bị người khác nghe được.

Hiện tại, cô cũng không để ý đến chuyện mặt mũi nữa, cô chỉ biết hiện tại rất khó chịu, muốn khóc, muốn phát tiết, nên gầm gào trong điện thoại!

Ngồi bên cạnh, một người con trai tuấn tú, miệng vẫn ăn từng hớp kem, mắt nhìn cô không chớp như đang theo dõi phim truyền hình! Nhưng mà, ánh mắt của hắn nhìn cô ra vẻ gã đàn ông đó tồi như vậy, không đáng tức giận mà –

Vừa nhìn thấy Kha Văn rơi nước mắt như mưa, hắn thật sự không xem nổi nữa, đứng yên, đi tới bên người cô, đoạt lấy điện thoại trong tay Kha Văn, làm cô trở tay không kịp. “Uy –“

Gã trai tuấn tú ấy một tay đè xuống bả vai Kha Văn, ý bảo không nên lên tiếng, sau đó hướng về phía điện thoại, nói: “Hai người nói chuyện xong rồi chứ? Chia tay ổn thoả rồi phải không? Còn chuyện gì hiện tại cũng nói nhanh một chút, chúng tôi còn gấp đi mướn phòng đây?”

Nói xong, gã trai ăn mặc tuỳ tiện, ném trả điện thoại cho Kha Văn, “Tốt rồi, em không cần phải cảm ơn anh!”

Cầm lại điện thoại, Kha Văn thoáng chốc vẫn còn ngây người như phỗng, thấy hắn muốn đi, mới phục hồi tinh thần, đuổi theo. “Anh đứng lại đó cho tôi!”

Trai đẹp dừng bước. “Làm gì, thật muốn cùng anh đi mướn phòng sao? Vậy đi thôi?”

Kha Văn giận đến đỏ mặt tía tai, miệng mở rộng thật lâu, không nói ra lời: “Ai cùng anh đi mướn phòng chứ? Cái người này bị bệnh thần kinh, ai cho phép anh ăn nói lung tung với bạn trai tôi? Bạn trai tôi sẽ chia tay với tôi, anh có biết hay không?”

Nói xong, Kha Văn bật khóc nức nở, đầy thương tâm!

Trai đẹp nghe nói như thế, lắc đầu xem thường, “Thiệt là, tôi tốt bụng không được báo đáp, vậy được chưa?”

“Được cái gì mà được?”

“Vậy cô còn muốn như thế nào? Để tôi làm bạn trai, cô theo hầu hạ tôi sao?”

“Anh mới là người phải bồi thường tôi!” Cô hét lớn!

Trai đẹp không có biện pháp, đôi mắt như hồ ly tinh cũng đầu hàng trước một triền nữ hướng giảo hoạt, giơ hai cánh tay lên. “Được xem như cô lợi hại, tôi công nhận cô tài! Tôi làm bạn trai của cô được chứ gì, được hay không?” Ba tiếng ‘được hay không’ tương đối hơi dùng sức!

Kha Văn bị hét, ngây người như phỗng, sau đó nhìn chằm chằm tên con trai trước mặt. Tóc nhuộm màu hoe, chải chuốt lại có vẽ hoa văn gì đó, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan hoàn mỹ, vừa cao lại rất cường tráng... Nói thật, so bạn trai của cô đẹp trai nhiều....

Hơn nữa, cô thậm chí một chúng cũng không biết xấu hổ, nhìn anh chằm chằm!

Trai đẹp bị cô làm phản ứng chậm mất nửa nhịp, giận đến mức, rất không bình tình. “Đi nhanh một chút có được hay không? Bạn bè tôi đang chờ tôi uống rượu!”

Nói xong, dắt Kha Văn rời khỏi phòng trà, lên lầu hai ăn hải sản uống rượu!

Bị mọi người ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi thúc giục, Chu Sùng rốt cuộc cũng xuất hiện, Nhan Như Y lần đầu tiên thấy Chu Sùng chính là có cảm giác, rất giống Chu Dương, quả nhiên là anh em ruột thịt, đều rất đẹp trai!

Nhưng khi cô nhìn thấy cô gái sau lưng Chu Sùng, thì trong nháy mắt, hai mắt mở thật lớn....

Chiếc áo đầm rất quen thuộc, cô cũng có một cái!

Nhìn lại ‘chủ nhân’ của chiếc áo đầm - -

Mắt của cô thiếu chút nữa rớt ra.

Kha..... Kha..... Văn.....

Thế nào, thế nào lại là cô ấy?

Kha Văn thấy một phòng toàn những người đàn ông điển trai, liền choáng váng, nên nhìn thấy Hoắc tổng vội vàng chào hỏi. “Hoắc tổng...”

Lúc cô nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh Hoắc Doãn Văn, mắt của cô cũng trong mở thật lớn. “Nhan..... Như Y..... Làm sao cậu ở chỗ này? Cậu và Hoắc tổng....”

Bị bạn thân bắt gặp, Nhan Như Y khổ sở không chịu nổi, nhìn Hoắc Doãn Văn....

Trời ạ, lần này nên làm thế nào cho phải?

Quả nhiên, giấy không thể gói được lửa.