Tổng Giám Đốc Mỗi Đêm Đều Biến Thân!

Chương 3-2




Văn phòng tổng giám đốc so với tưởng tượng của cô còn còn rộng rãi hơn, lấy màu trắng làm nền, cho người ta một loại không nhiễm bụi trần, xuất hiện cảm giác muốn quan sát thật kĩ.

Tống Thập Nguyệt lặng lẽ đánh giá người đang cúi đầu đọc văn kiện Hà Biên Thu. Mày kiếm giương lên sắc xảo, mũi thẳng kiệt xuất, lông mi dĩ nhiên dài lại rậm. Còn tốt cho các nữ nhân đeo lông mi giả để làm đẹp, không có nhất định sẽ bị hắn làm cho hạ thấp đi. Bất quá nhìn bộ dáng đại boss này xem văn kiện, thật là dọa người, khuôn mặt phi thường nghiêm túc, như tảng băng, lạnh buốt.

Trong phòng an tĩnh muốn bức người, Tống Thập Nguyệt có chút không dám thở.

Cô cẩn thận từng li từng tí tiến bước đi đến trước bàn, lại cẩn thận từng li từng tí dùng hai tay đem văn kiện đưa lên.

"Đặt ở đó đi."

Tống Thập Nguyệt sững sờ.

Giọng của tổng giám đốc thật là dễ nghe, những từ trong tiểu thuyết miêu tả như tiếng ngọc vỡ đại khái là như vậy.

"Kia.. Hà tổng không có việc gì, tôi liền đi trước." Tống Thập Nguyệt có chút đối với hắn đi hạ lễ, liền cáo từ.

Hà Biên Thu nghe ra thanh âm này không phải của một trong tám tên phó giám đốc kia, trước đó hắn đã thông báo với Tracy trước khi tan làm gọi Tống Thập Nguyệt tới. Hà Biên Thu chuyển mắt nhìn xuống đồng hồ, nguyên lai đã bốn giờ năm mươi.

Hà Biên Thu lập tức ngẩng đầu, hai mắt đánh giá Tống Thập Nguyệt, cùng người hắn gặp trong mộng đêm qua thấy giống nhau như đúc. Nhìn ngoài đời thật so với ảnh chụp khá khác biệt, cảm giác được càng có mị lực. Lúc cô nghiêm túc gương mặt trẻ con phúng phính cũng hiện ra rõ ràng, đôi mắt to rất linh động. Cô hôm nay mặc một bộ váy đỏ kiều diễm, có thể tô điểm sắc mặt, bất quá mắt cô quầng thâm quá nghiêm trọng, dựa vào dung mạo cùng trang phục xinh đẹp cũng không che được.

Hà Biên Thu nội tâm là khiếp sợ cùng kích động, nhưng mặt ngoài không hề dao động, vẫn là một bộ mặt băng sơn như cũ.

"Không vội, cô trước hết ngồi đi."

Đại boss dĩ nhiên không thả cô đi, Tống Thập Nguyệt trong lòng rất phương, kinh sợ ghế sô pha màu trắng đối diện Hà Biên Thu, ngồi xuống.

Hà Biên Thu cầm văn kiện Tống Thập Nguyệt đưa tới lên, hắn nhìn qua, nhíu mày, không hài lòng ném lên bàn.

Tống Thập Nguyệt lập tức bật người đứng lên.

"Không được, làm lại. Bản thông báo tuyển dụng sở dĩ giao cho bộ phận thiết kế các người làm mà không phải bộ phận nhân sự, muốn chính là bộ phận thiết kế các người thiết kế đặc sắc."

"Đúng, đúng vậy, tôi cái này liền đi báo lại Phương tổng giám." Tống Thập Nguyệt lập tức khẩn trương nói.

"Ngồi xuống."

Tống Thập Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống, tiếp tục kinh sợ.

"Cô vừa thất tình?" Hà Biên Thu bắt đầu điều tra.

"..."

Tống Thập Nguyệt hốt hoảng chớp chớp mắt, "Cái này.. Đúng như vậy a?"

Đại boss không hổ là đại boss, cái năng lực nhìn người cũng quá lợi hại đi. Chỉ nhìn một chút, liền biết cô thất tình?

Hà Biên Thu tâm tình trầm xuống một chút, hắn không kịp chờ đợi muốn nghiệm chứng điểm tiếp theo, rất muốn trực tiếp mở miệng hỏi cô "Áo ngủ của cô là màu gì?", nhưng lời này hỏi ra đối với chỗ làm rõ ràng là quấy rối tình dục, vẫn là nghĩ biện pháp tới nhà cô xác nhận một chút là được rồi.

"Công ty gần đây đang suy nghĩ về phúc lợi tuyên dương nhân viên tốt, cần điều tra một chút điều kiện của nhân viên. Mặc dù bộ phận nhân sự đã cho tôi một phương án, nhưng tôi vẫn chưa hài lòng sự chân thật của nó. Vừa vặn cô đã đến, có tiện hay về đi nhà cô thăm một chút?" Hà Biên Thu nghiêm trang đem lời nói này nói ra, ở trong lòng lại nhịn không được chê bai lý do này quá kém.

"Được chứ, rất thuận tiện." Tống Thập Nguyệt tin là thật, lập tức đáp ứng. Vì phúc lợi là cho toàn công ty viên chức công ty, tính luôn cả cô, nhất định phải phối hợp.

Sau mười phút, Tống Thập Nguyệt đem lời Hà Biên Thu nói chuyển đạt cho Phương tổng giám, liền cầm lấy túi xách cùng mọi người tan làm.

"Thập Nguyệt, đi thôi, đi ăn lẩu, chúc mừng cậu thất tình!". Bộ phận nhân sự Chu Diệu Diệu cùng Tống Thập Nguyệt cùng ngày nhập công ty, lúc đó hai người đều là thực tập sinh mới liền thành bạn tốt. Chu Diệu Diệu nhanh chóng biết được Tống Thập Nguyệt quyết định cùng Lưu Tử An chia tay, rồi cùng cô hẹn ngày hôm nay đi ăn lẩu an ủi một chút.

"Ngày hôm nay không được, đột nhiên có việc."

"Chuyện gì a, cậu thất tình còn có thể có chuyện gì a?" Chu Diệu Diệu chớp chớp con mắt, "A, mình biết rồi, có phải là cái tên Lưu Tử An kia náo loạn xong lại hối hận rồi, muốn cùng cậu hợp lại? Thập Nguyệt, sẽ có người tốt hơn, cái tên Lưu Tử An quá khinh bạc cậu, mà lại lần này lại là hắn giở thói phách lối, so với việc hối hận là không giống."

"Không là, là lâm thời có chuyện khác, mình hôm nào khác nói cho cậu."

Tống Thập Nguyệt sau khi khuyên Chu Diệu Diệu về trước, trong công ty đợi mười phút đồng hồ, nhìn những người khác ra về gần hết, mới đi xuống bãi đậu xe dưới đất.

Cô mới từ trong thang máy bước ra, Hà Biên Thu ngồi trên xe Bentley đã ngừng trước mặt cô.

Tống Thập Nguyệt nhìn chung quanh một chút, không có ai chú ý tới mình, tranh thủ thời gian chui vào ghế sau xe.

Hà Biên Thu lạnh lùng giương mày, không hiểu mà liếc nhìn bên trên hắn xe cùng làm tặc đồng dạng Tống Thập Nguyệt, cuối cùng không nói gì.

* * *

Đến trước nơi ở Tống Thập Nguyệt, Hà Biên Thu tâm tình nâng lên điểm cao nhất.

Khi Tống Thập Nguyệt mở cửa, Hà Biên Thu nhìn thấy cảnh quang trong phòng, sắc mặt lập tức chìm xuống đáy cốc, hắn xoay người rời đi.

Tống Thập Nguyệt lúc đầu nghĩ nên lấy một đôi mới dép lê cho Tổng tài đại nhân, kết quả người không thấy?

Tống Thập Nguyệt một mặt ngây ngốc ến nhìn quanh khung cảnh trong nhà mình, rõ ràng ưa nhìn a, bố trí ngay ngắn, coi như sạch sẽ. Làm sao lại thảm đến nỗi để Tổng tài đại nhân nhìn một chút liền bị dọa đến chạy?

Hà Biên Thu sau khi về đến nhà, giày vò bản thân ba giờ đồng hồ, từ vắt óc suy nghĩ đến tra khảo trên mạng lại đến hỏi thăm chuyên gia tâm lý, hắn cũng không có cách nào tìm được một dẫn chứng khoa học nào để giải thích loại tình huống hắn gặp phải này.

Về sau, Hà Biên Thu dần dần nghĩ thông suốt rồi. Cần gì phải giải thích, coi như là một hiện tượng kỳ diệu thần bí, quá khứ liền để nó là quá khứ.

Mười giờ tối, hắn như thường ngày đúng giờ đi ngủ.

"Tút tút tút.. Ta giết ngươi, giết ngươi, giết ngươi! Âu da, lấy được túi tiếp tế rồi!"

Hà Biên Thu bị giọng nữ ầm ĩ làm cho tỉnh lại. Hắn bất mãn mở mắt, nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lúc, gương mặt băng sơn vỡ tan nát.