Hà Thu Nhiên ai oán đivào phòng khách, cô thả mình nằm trên chiếc sofa cao cấp cực kì mềm mại, uể oảinhìn bày trí trong nhà một lần nữa. Đảo quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt rơivào bể thủy tinh được đặt trong một góc khuất mà trước đó cô không chú ý đến,cô nhoẻn miệng cười, vẻ mặt tò mò bước nhanh đến đó xem.
Cái bể to y như quả bóngrổ, kiểu dáng lại cực kì đáng yêu. Dưới đáy bể được người ta cẩn thận rải mộtlớp cát trắng, phủ trên nó là một tầng nước nông chằn chịt những vỏ sò cùng tảoxanh. Nhưng điều khiến cô thích thú hơn cả chính là mấy con cua màu sắc sặc sỡđang sống ở trong đó, con thì bò, con thì nằm, nhìn chúng thật sự rất buồncười.
“Không phải chứ? Chẳng lẽvì bị phong là “tổng tài con cua”, mà trong nhà thật sự nuôi mấy con cua này đểđộng viên nhau?” Nhìn lũ cua nhỏ bé đang chậm chạp bò trong bể, Hà Thu Nhiêncười không ngừng, cô nhớ lại trước kia báo chí từng viết bài về vị tổng tàinày, còn phong cho anh ta một biệt danh hết sức táo bạo “tổng tài con cua.”
Nói một cách ngắn gọn,người sáng lập ra tập đoàn Bàng thị – Bàng Sư Điển, bởi vì nhanh chóng bắt kịpsự phát triển kinh tế của Đài Loan, hơn nữa đầu óc linh hoạt, sách lược nhạybén, đã đưa Bàng thị lên một tầm cao mới, trở thành một trong những tập đoànhàng đầu Đài Loan.
Theo lẽ thường, một ngườiđàn ông có sự nghiệp thành công và giàu có như vậy cho dù không năm thê bảythiếp, thì cũng nên lấy vợ sinh con, sống một cuộc sống bình thường như baongười. Nhưng ông cả đời không hề kết hôn, trước sau chưa từng nghe có quan hệvới bất kì người phụ nữ nào.
Nhưng điều khiến ngườikhác phải bất ngờ, chính là vào năm ông 65 tuổi, không biết từ đâu mà ông mangvề một đứa trẻ sơ sinh, bảo rằng đây là con trai của ông.
Việc này khiến cho dưluận xã hội cũng như trong giới thương trường một phen náo động, các tin đồncũng vì thế xuất hiện tới tấp. Có người suy đoán đứa bé kia thật ra không phảicon ruột của Bàng Sư Điển, nó chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi để thừakế gia nghiệp Bàng thị; mặt khác, cũng có người cho rằng ông ta cùng với mộtngười phụ nữ nào đó có quan hệ mờ ám, làm cô ta cho mang thai, nhưng người talà phụ nữ đã có chồng, không thể ly hôn, nên để tránh thiên hạ gièm pha, chỉ cóthể đợi sau khi sinh đứa nhỏ rồi giao cho ông nuôi nấng.
Thậm chí cũng có ngườihoài nghi Bàng Sư Điển tuổi tác ngày càng cao, cô đơn một mình nên lo sợ trướclúc lâm chung không có người thân chăm sóc, đành ra nước ngoài tìm một ngườisinh mướn cho mình, để có con cháu tiếp tục hương hỏa Bàng gia.
Nói tóm lại, tất cả ýkiến cùng suy đoán đều đã có, chân tướng sự thật thì cứ tràn trề như sông, màtừ đầu đến cuối không ai biết được đâu mới là đáp án chính xác, chỉ có một điềuduy nhất có thể khẳng định là bé trai kia theo họ Bàng, không còn nghi ngờ gìnữa đây chính là người thừa kế sau này của Bàng gia.
Còn về bé trai kia, cũngchính là tổng giám đốc tập đoàn Bàng thị bây giờ – Bàng Sĩ Bân. Càng lớn thìdiện mạo cùng phong thái của người này lại cực kì giống với Bàng Sư Điển lúccòn trẻ, làm cho người khác nhìn vào càng thêm khẳng định đây đích thực là haicha con. Nhưng rốt cuộc thì người phụ nữ đã sinh ra Bàng Sĩ Bân là ai, cho đếnbây giờ nó vẫn là một bí ẩn.
Từ khi Bàng Sĩ Bân cònnhỏ, Bàng Sư Điển đã nghiêm khắcc bồi dưỡng anh ta thành một người xuất sắc, dùcho là nghiêm khắc đến đâu ông cũng hết sức cưng chiều đứa nhỏ này. Thế nêncũng không mấy bất ngờ khi có một con người vừa thông minh tài giỏi, lại rấtbản lĩnh trong giải quyết công việc, nhưng đồng thời cũng kiêu căng ngạo mạn,tính tình ngang ngược không xem ai ra gì.
Bởi vì tuổi cũng đã cao,Bàng Sư Điển muốn để con trai mình tiếp quản quyền hành, mà lúc này Bàng Sĩ Bânvẫn còn đi học, anh ngày ngày vừa học vừa theo ông học tập kinh doanh, làm quenvới mọi công việc trong công ty.
Năm hai lăm tuổi, anhchính thức vào công ty làm việc, vì được Bàng Sư Điển chỉ dạy cặn kẽ, giống nhưmiếng bọt biển khô liên tục hút nước, anh đã nắm tường tận những kỹ thuật đàmphán trên thương trường cùng những kỹ xảo trong kinh doanh, chỉ trong một vàinăm ngắn ngủi, anh đã chính thức trở thành tổng giám đốc tập đoàn Bàng thị.
Đến năm Bàng Sĩ Bân bamươi tuổi, Bàng Sư Điển đã qua đời ngay tại nhà, hưởng thọ chín mươi lăm tuổi.
Cái chết của ông khôngchỉ là cú sốc với Bàng Sĩ Bân, mà cũng ảnh hưởng không nhỏ đến cổ phiếu củacông ty.
Tuy nói rằng người thừakế đã sớm lên nhận chức, nhưng Bàng Sư Điển trước sau vẫn là biểu tượng tinhthần của tập đoàn Bàng thị, việc ông qua đời đối với những nhà đầu tư mà nóithật khó tránh khỏi trở nên náo động, cổ phiếu của Bàng thị liên tục rớt giá.
May mắn thay, Bàng Sĩ Bântuy rằng tính tình cộc cằn, cá tính lại nóng nảy, nhưng không thể phủ nhận conngười này đúng thật là một nhân tài, không giống những thanh niên khác chỉ quensống trong nhung lụa đến khi vấp ngã có đỡ cũng không dậy nổi. Giờ đây, sau khiđã qua giai đoạn dao động, giá cổ phiếu đã rất nhanh trở lại ổn định, giớitruyền thông không ngớt lời khen ngợi, công ty cuối cùng lại trên đà pháttriển.
Sau đám tang của Bàng SưĐiển, ba năm tiếp theo Bàng Sĩ Bân đều chuyên tâm dốc sức vào công việc, đadạng hóa phương thức kinh doanh, đưa tập đoàn Bàng thị lên một tầm cao mới, quymô càng ngày càng lớn mạnh.
Nhưng cách làm việc củaanh ta lại hết sức quyết đoán, hơn nữa tác phong thì độc đoán, tính tình lạivừa xấu, lúc họp chất vấn cấp dưới, những lời nói ra tuyệt đối không có cái gìlà dễ nghe. Cho nên cũng khó tránh việc nhân viên trong công ty luôn xem tổnggiám đốc của mình là một ác bá, mà bọn họ lại là thuộc hạ của ác bá, vì năm đấugạo mà cam chịu làm tiểu lâu la bị người ta ức hiếp, cho dù ác bá có muốn ởtrong công ty mà đi ngang (ngangngược), bọn họ cũng phải tươi cười nhanhchóng dàng đường, để tránh làm cho anh ta lúc đi ngang gặp phải chướng ngạivật, thì người chịu thiệt thòi sẽ là bọn họ.
Vị tổng giám đốc tuy ácvẫn ác, ngang ngược vẫn là ngang ngược, thế nhưng khen thưởng cấp dưới tuyệtđối hậu hĩnh, tiền thưởng hằng năm của họ luôn khiến cho nhân viên của các côngty khác phải ghen tị đến đỏ cả mắt, hận không thể ngay lập tức chen chân vàoBàng thị dù chỉ là nhân viên quèn. Cho nên nhân viên Bàng thị tuy ngoài miệngluôn kêu la oán hận, nhưng trong lòng lại thật sự thoả mãn, mấy chuyện kia chỉxem như là chuyện cười mà thôi.
Thế nhưng lại có mộtngày, chuyện cười lại rơi vào tai của của giới truyền thông, chuyện tốt ắt sẽđược phóng viên “chiêu đãi”, chỉ sợ thiên hạ không loạn lập tức hỏi anh ta vềviệc các nhân viên trong công ty oán giận tổng tài “Tính tình cộc cằn, tácphong độc đoán, ăn nói ngang ngược” thì có cảm nhận như thế nào? Anh ta ngaylập tức dựng ngược lông mày, ánh mắt tức giận trừng tới bọn phóng viên, lớntiếng nói trước ống kính:
“Tôi ở trong Bàng thị chodù muốn học con cua đi ngang, cũng không đến lượt người ngoài xen vào!”
Toàn bộ cử chỉ cùng lờinói kiêu ngạo của anh toàn bộ đều bị máy ảnh chụp được, hơn nữa hết báo này đếnbáo kia đưa tin, khiến anh từ một người nổi tiếng trên báo kinh tế, trong nháymắt được toàn thể người dân Đài Loan biết đến, cứ hễ nhìn thấy anh thì họlại bảo “Người đàn ông hoàng kim độc thân, ngang ngược giàu có”.
Cũng vì câu nói kia củaanh, hơn nữa lại được báo chí “cưng như trứng mỏng”, tập đoàn Bàng thị từ nayvề sau luôn bị gọi vui là” Tập đoàn con cua “, còn anh thì hiển nhiên mang trênmình biệt hiệu” Tổng tài con cua “.
Sau quá trình hồi tưởngbài báo nói về Bàng Sĩ Bân một con người hết sức ngang ngược, Thu Nhiên lạinhìn xuống mấy con cua nhỏ đang bò vào hang, cảm thấy không thể không tánthưởng vị tổng tài này, anh mặc cho mấy lời giễu cợt của mọi người, rồi cáibiệt hiệu “Tổng tài con cua” khó nghe này, ngược lại còn đem cua nuôi dưỡng làmvật cưng.
A………Chẳng lẽ muốn lấy cáinày để làm trò tiêu khiển sao?
Thật rất có tinh thần AQđó nha!
Càng nghĩ càng cảm thấybuồn cười, đang lúc cô cười khanh khách, chợt nghe tiếng “lạch cạch”, âm thanhmở cửa vang lên, theo bản năng cô liền quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy cánh cửaphòng ngủ đang bị ai đó mở ra. Ngay sau đó một thân hình cao lớn cùng với gươngmặt đầy nam tính từ từ xuất hiện phía sau cánh cửa, lập tức anh phát hiện cócái gì đó khác lạ, một đôi mắt sắc bén như chim ưng hung dữ nhìn về phía cô.
“Cô là ai?” Trừng mắtnhìn cô gái lạ mặt, Bàng Sĩ Bân nghiêm giọng quát, không ngờ trong khu chung cưcao cấp bảo vệ nghiêm ngặt, còn có kẻ dám đột nhập.
Nghe vậy, Hà Thu Nhiên không vội vã, từ từ đứng dậy,lễ phép mỉm cười, bình tĩnh nói, “Chào anh Bàng! Tôi họ Hà, Hà Thu Nhiên, hômqua dì Trần có lẽ đã nói với anh về tôi rồi.”
Dì Trần?
Đột nhiên ý thức được dì Trần cô nhắc tới là thímTrần, Bàng Sĩ Bân lúc này mới sực nhớ thím Trần đúng là có đề cập qua, nóitrong lúc bà không có ở Đài Loan, bà có nhờ một y tá, cũng là con gái của bạnbà, đến hỗ trợ chăm sóc hắn. Thậm chí, ngày hôm qua bà còn nhắc thêm lần nữa,tuy anh một mực cự tuyệt nói “Không cần phiền phức vậy” nhưng vị quản gia đãchăm sóc anh từ bé lại không chịu.
Nghĩ vậy, anh nhíu mày, sắc mặt rất khó coi, giọngđiệu bực bội như muốn đá người nào đó ra khỏi cửa.
“Thím Trần đúng là có đề cập qua, tuy nhiên tôi khôngcần người khác chăm sóc, tự mình làm là được rồi, cô đi đi!” Vừa nói, anh vừachống nạng chậm rãi đi đến sofa ngồi xuống.
Nghe giọng điệu bất cần lộ rõ sự chán ghét của anh, HàThu Nhiên nhướng mày. Nếu có thể… cô thật muốn vỗ tay hoan hô, lập tức phủiphủi mông rời khỏi đây. Chỉ vì dì Trần hết lần này đến lần khác ngàn lần nhắnnhủ, vạn lần năn nỉ, dùng tình cảm thuyết phục nên cô đành miễn cưỡng ở lại.
“Anh Bàng, xin hãy tin là tôi rất muốn làm như lời anhnói, nhưng tôi đã hứa với dì Trần rồi, cho nên…” Nhún vai, vẻ mặt cô tiếcnuối. “Tôi vẫn phải ở lại.”
Lời này vừa nói ra, Bàng Sĩ Bân lập tức nổi giận, “Đâylà nhà tôi, tôi ra lệnh cho cô lập tức cút ra ngoài!”
Mẹ kiếp! Tuy anh bị tai nạn xe, đi đứng không tiệnlắm, nhưng cho dù là như thế thì anh tuyệt không muốn trong nhà mình tự nhiêncó thêm một cô gái lạ hoắc ra ra vào vào.
“Tôi đương nhiên có thể cút!” Mặc anh ta mắng mỏ mình,Hà Thu Nhiên cười cười, thảnh thơi cầm lấy điện thoại. “Nhưng trước hết để tôiđiện thoại cho dì Trần, báo dì một tiếng. Tôi nghĩ dì ấy hiện có lẽ đang trênđường ra sân bay…” Cô rất nghiêm túc bắt đầu ấn phím.
“Không được gọi thím ấy!” Bàng Sĩ Bân nổi giận gầmlên, gân xanh hiện rõ trên mặt, trong lòng anh biết, nếu như thật sự gọi chothím Trần, bà khẳng định lập tức kéo hành lý quay trở lại, không sang Mỹ nữa.
Không được! Tuyệt đối không được! Con gái Thím Trầnmang thai rất vất vả, lại sắp sinh con, đang chờ thím Trần giúp cô ấy trongthời gian ở cữ, sao có thể vì anh mà thay đổi mọi chuyện?
Đáng tiếc!
Âm thầm nhếch miệng, Hà Thu Nhiên thở dài, mặt khôngmột chút cảm xúc, cất điện thoại vào, “Được rồi! Đã như vậy, tôi không thểkhông ở lại.”
“Không cần gọi Thím Trần, cô xéo khỏi đây ngay!” Chỗbị thương bên xương chậu đột nhiên đau nhức khiến giọng điệu Bàng Sĩ Bân càngthêm hung ác, sắc mặt cũng đã đen ngang với đít nồi.
Tức thật! Rõ ràng anh chỉ là muốn qua đường mua đồ,xui xẻo bị tên lái xe say rượu đâm phải, làm cho anh bị gãy xương chậu.
Xương chậu là bộ phận quan trọng nhất trong quá trìnhhoạt động, chống đỡ toàn bộ sức nặng nửa người trên, một khi bị thương, tốc độkhôi phục bao giờ cũng chậm hơn so với các bộ phận khác, cho dù làm phẫu thuậtsớm, vẫn đau đến khó có thể chịu được, lại càng cần nhiều thời gian luyện tậpphục hồi, với bản tính nôn nóng của anh, anh thật sự chán nản không thôi.
“Điều này vi phạm đạo đức nghề nghiệp của tôi.” Côlanh miệng phản bác lại. Đùa gì thế, Hà Thu Nhiên cô cũng không phải kẻ vôtrách nhiệm đâu nha.
Chưa từng ai làm trái ý anh, nghe Hà Thu Nhiên nóithế, Bàng Sĩ Bân nhất thời tức giận bừng bừng: “Cho dù cô kiên trì muốn ở lại,tôi cũng sẽ không trả lương cho cô.”
Làm việc không công như vậy, cô ta còn không chịu đisao?
Mà trên đời này đâu phải chuyện gì cũng nằm trong dựtính của mình chứ, trước kia anh rất kiêu ngạo, mỗi ngày đều trôi qua rất thoảimái, hôm nay rốt cục đã gặp đối thủ rồi.
“À, không sao!” Mỉm cười, mở to hai mắt nhìn anh, HàThu Nhiên thong dong đáp, “Dì Trần đã đưa trước tiền lương cho tôi rồi.”
Cho nên cô thật sự không ngại không làm mà vẫn cótiền, phủi mông rời đi, thật sự không ngại đâu!
Nghe nói vậy, Bàng Sĩ Bân tức giận đến nỗi xám mặt,nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứnglên, chống nạng tập tễnh đi vào phòng sách, sau đó đóng sầm cửa lại.
Lúc sau, trong phòng phát ra tiếng “ầm ầm”, đủ để thấyngười đóng cửa giận dữ đến cỡ nào.
Mà Hà Thu Nhiên thì chỉ nhướng mày, khoanh tay nhìncái cửa phòng sách đóng chặt kia, khóe miệng ẩn hiện nụ cười.
Ha ha… Trong bệnh viện, cô đã gặp qua khá nhiều loạibệnh nhân! Kinh nghiệm của cô không phải ít đâu nhé, bằng vào “võ công mèo cào”của Bàng Sĩ Bân mà cũng muốn đấu với cô sao? Không có cửa đâu, cửa sổ càngkhông có, trở về luyện thêm mười năm nữa đi tính tiếp!
Hiệp một, Hà Thu Nhiên toàn thắng!
“Đây là project drawgì ? Chẳng lẽ trong lúc tôi dưỡng bệnh, cái người chỉ nghĩ ra mấy thứ rácrưởi này thôi sao…”
“Còn nữa, dự án hùn vốnvới Minh Hoa vì sao không có tiến triển gì cả, người phụ trách dự án này đanglàm cái quái gì vậy…”
“Sao báo cáo tài chínhquý tư vẫn chưa có ? Các người muốn tôi tự làm lấy sao…”
Từ sau khi Bàng Sĩ Bân vôphòng đến giờ, Hà Thu Nhiên nghe anh rống giận liên hồi trong phòng, nghe cũngđủ biết vị tổng giám đốc xấu tính này chắc là la mắng mấy trưởng phòng công tyrồi, cô nghe mà chỉ biết lắc đầu…
Aiz… Đã bị thương nặngnhư vậy mà ở nhà cũng không yên nữa, lúc nào cũng làm việc tất bật, làm tổnggiám đốc có sung sướng gì đâu, khiến người ta phải thương cảm, chỉ là… họp thìhọp, có cần nổi giận đùng đùng vậy không ?
Xem ra mấy tờ tạp chí lácải nói cũng đúng lắm, vị” tổng tài con cua” này tính tình thật sự rất hunghăng táo bạo, cũng khó trách trước lúc đi dì Trần còn tha thiết nhắn nhủ kêu côđừng so đo với người nào đó ngang ngược, tính tình cực kỳ xấu.
Nghĩ như vậy, Hà ThuNhiên lại lần nữa lắc đầu, sau đó cô xoay người đi thẳng vào nhà bếp.
10 phút sau, cô bưng mộtly nước trái cây màu đỏ đi đến phòng sách, hơn nữa lại rất lễ phép gõ cửa haicái.
Ngay lúc cô gõ cửa “cốccốc”, tiếng rống giận trong phòng sách cũng ngừng lại, không gian trầm lặngxuyên thấu qua cánh cửa.
Ngoài cửa, Hà Thu Nhiênđợi cả buổi nhưng không thấy động tĩnh gì, cô gõ cửa lại lần nữa, trong lòng âmthầm quyết định nếu như người trong phòng không lên tiếng, vậy thì đừng tráchcô chủ động mở cửa đi vào.
Nhưng mà kế hoạch “tự chủtrương” chưa kịp thực hiện thì trong phòng truyền ra giọng nói đè nén tức giận—-
“Vào đi.”
Hà Thu Nhiên mở cửa đivào, thấy Bàng Sĩ Bân đang ngồi ở ghế sau bàn làm việc, trước mặt là màn hìnhvi tính đang mở, quả nhiên là đang họp.
“Có chuyện gì ?” Sắcmặt tối xầm, Bàng Sĩ Bân trừng mắt nhìn người đang đi tới, anh cực kỳ ghét bịngười khác làm phiền.
Chả thèm đoái hoài đếnsắc mặt khó coi của anh, Hà Thu Nhiên bưng ly nước trái cây màu đỏ để lên bànsách, khoan thai nói, “Uống ly nước trái cây này đi !”
Không ngờ cô lại đem nướcvào cho mình, Bàng Sĩ Bân nhìn chằm chằm cái ly đỏ loét kia, một lúc lâu saumới nhíu mày hỏi, “Đây là cái gì ?”
“Nước la hán quả !”Hà Thu Nhiên đang định đi ra ngoài, cũng đã bước một chân ra ngoài cửa, nghethấy anh hỏi cô đành phải xoay người trả lời.
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân hừlạnh một tiếng, cố ý làm khó dễ cô, “Tôi ghét nhất nước la hán quả !”
Binh tới tướng đỡ, nướctới đắp đê chặn, Hà Thu Nhiên lập tức mỉm cười ngọt ngào nói, “Không sao, anhcứ coi như là thuốc vậy !”
“Ý gì ?” Anh khóhiểu nhìn cô.
“Uống nhiều nước la hánquả có thể hạ huyết áp, tránh bị xuất huyết não, bại liệt, trúng gió…” Dừng lạimột chút, ánh mắt cô nhìn về phía màn hình vi tính đang mở trên bàn của Bàng SĩBân, cười như không cười bổ sung thêm một câu, “Tôi cảm thấy rất bổ ích choanh.”
Anh rất cần?
Bàng Sĩ Bân sững sờ, lậptức phản ứng lại ngay, anh tức giận đập bàn chửi ầm lên, “Cô muốn nói cáigì ? Cô nguyền rủa tôi bị bại liệt trúng gió hả ? Cô mà là y tá cáikhỉ gì ? Chẳng có tí gì chuyên nghiệp cả ! Thím Trần có kêu cô đếnđây gây sự với tôi hả ? Chết tiệt ! Tức chết đi được…”
Đời có câu, cứ xem mấylời chửi bới như gió thoảng mây bay, Phật luôn tại trong lòng ta, đối mặt vớimấy lời chửi bới thậm tệ này, Hà Thu Nhiên chỉ cười cho qua chuyện, tinh thầnvững vàng quơ quơ tay.
“Thí chủ xin bớt giận,mau uống nước la hán quả đi! Đừng để mình bị trúng gió thiệt!” Dứt lời, cô đóngcửa lại, tiếp tục công việc của mình.
Trong phòng sách giờ chỉcòn mình Bàng Sĩ Bân tức giận đến đỏ mặt tía tai, trong miệng chửi bới liêntục, bỗng một tràng cười phát ra từ loa máy vi tính, tuy nhiên liền bị ánh mắtai đó đình chỉ ngay, nhưng vẫn làm cho vị tổng giám đốc chúng ta càng tức điênhơn, mặt Bàng Sĩ Bân thoáng chốc đen sì, hỏa nhãn kim tinh trừng mắt nhìn toànbộ người trên màn hình, bọn họ hẳn là đã nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại, độtnhiên anh lại cười vẻ đầy châm biếm —-
“Giám đốc Vương, rất vinhhạnh đã làm ông vui ! Công ty chúng ta sắp mở chi nhánh ở Đông A (tỉnh Sơn Đông,Trung Quốc), không biết ông có muốn sang đólàm giám đốc chi nhánh không ?”
Sáu giờ tối, cánh cửaphòng sách vốn đang đóng chặt giờ đã mở ra, sau khi xử lý xong một đống côngvăn số liệu, “tổng tài con cua” xấu tính chau mày, hai mắt nhắm chặt, tay dựcdực trán hòng xua đi mệt mỏi.
Đột nhiên “boong”, tiếngchảo rớt xuống đất truyền ra từ nhà bếp, Bàng Sĩ Bân lập tức mở mắt ra, lúc nàymới sực nhớ đến trong nhà còn có một cô gái khiến anh mất mặt trước toàn thểcấp dưới.
Chết tiệt!
Người khác kêu anh làtổng giám đốc hoành hành ngang ngược ác độc, từ nhỏ đến lớn đều được người kháccưng như trứng mỏng, tôn sùng như một hoàng đế, ai nấy đều nịnh hót anh, anhchưa bao giờ chịu nhục nhã như bây giờ cả.
Đúng là tức chết điđược !
Càng nghĩ càng giận, anh nhịn không được lại nguyềnrủa tên lái xe say rượu kia lần nữa, nếu không phải tại hắn đâm anh bị thương,anh cũng không rơi vào tình cảnh như hôm nay, còn sống sờ sờ thế này mà lại bịmột cô gái làm cho bẽ mặt trước nhiều người, mà cũng chẳng có cách nào trị cô,đúng thật là cọpxuống đồng bằng bị chó khinh* mà!
Bên này, anh bực tức mặtmày chằm dằm ngồi trong phòng sách; bên kia, Hà Thu Nhiên ung dung cầm xẻng xàođồ ăn, lúc sáng cô còn không cam lòng đến đây làm quản gia kiêm “bảo mẫu” tạmthời, giờ thì tâm trạng đã tốt hơn nhiều, haiz, cứ coi như mình tới đây vừa làmvừa chơi đi.
Đúng vậy, cứ coi như làchơi! Nếu không phải đúng lúc này dì Trần nhờ cô đến giúp thì dù cô làm lụng cảđời cũng đừng mơ có thể bước chân vào khu chung cư cao cấp nhất nhì thành phốnày.
Cho nên, cô phải tận dụng cơ hội này để hưởng thụ cuộc sống cao quý nhưng khôngkém phần xa hoa, nếu mà bỏ qua cơ hội lần này chưa chắc gì may mắn sẽ đến lầnthứ hai với cô.
Lại nói, vị “Tổng tài concua” kia cứ như quả pháo vậy, động một chút là nổi giận đùng đùng, cực kỳ cótính giải trí nha!
Nghĩ thế, Hà Thu Nhiên nhịn không được cười thầm, nhanhtay nhanh chân làm xong bữa tối, dọn đồ ăn lên bàn, sau đó, cô lau khô hai tay,đi gọi người nào đó đến ăn cơm.
“Anh Bàng, ăn cơm tối thôi.” Đi đến phòng sách, cô gọito.
Nghe giọng cô, Bàng Sĩ Bân đang thất thần suy nghĩbỗng trở về thực tại, liếc thấy bóng cô gái nguyền rủa anh bị “bại não” đứngngoài cửa, anh bực bội chống nạng đứng lên, từ từ đi ra khỏi phòng sách.
Bị anh lườm, Hà Thu Nhiên cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao cô có mất miếng thịtnào đâu, cười cười nhún vai đi đến bàn ăn kéo sẵn ghế cho anh, đợi anh ngồixuống, cô múc một chén cơm nóng hổi, hạt cơm sáng tinh đưa cho anh.
Cầm chén cơm trên tay, Bàng Sĩ Bân mặt mày tỉnh bơnhìn năm món một canh trước mặt mình, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Nếu như chỉ có hai người ăn thôi, năm món một canhthì đúng thật hơi nhiều, nhưng lúc ba anh còn sống, thím Trần cũng đã chuẩn bịnhư vậy rồi.
Sau khi ba anh qua đời, chỉ còn anh và thím Trần ăncơm cùng nhau, cho dù anh bảo thím Trần không cần nấu nhiều như vậy, bà vẫnkiên trì nấu. Bà nói anh suốt ngày bận rộn ở công ty, ăn uống thất thường, lạithường uống rượu xã giao với khách hàng, vậy là không tốt cho sức khỏe, hiếmkhi có thời gian ăn cơm ở nhà, đương nhiên không thể làm vài món qua loa choxong, phải đảm bảo đủ chất dinh dưỡng, cho nên anh cũng đành chiều theo bà.
Chỉ là không nghĩ tới, cho dù thím Trần đã qua Mỹ giúpcon gái, năm món một canh lại vẫn y nguyên, không thay đổi. Anh còn tưởng mấycô gái trẻ thời nay giỏi lắm thì cũng chỉ biết nấu mì gói thôi, không ngờ taynghề nấu nướng của cô gái này cũng không tệ lắm.
Thấy sắc mặt anh hơi kỳ lạ, Hà Thu Nhiên cho là anhkhông hài lòng, bất đắc dĩ nhún vai. “Nấu rồi, ăn đại đi, đừng kén chọn quá!”
Chỉ có hai người ăn cơm thôi mà nấu đến năm món mộtcanh, như vậy còn chê sao? Nếu không phải dì Trần trước khi đi luôn miệng dặndò thì cô cũng chẳng rỗi hơi nấu nhiều đồ ăn như vậy đâu!
Nghĩ lại cô cũng đáng thương lắm chứ, nếu không phảiba mất thì mẹ cô không phải bươn chải kiếm sống, mà cô cũng sẽ không phải tậptính tự lập, xuống bếp nấu cơm từ năm lớp 3, nhiều năm xuống bếp như vậy, taynghề nấu ăn của cô cũng khá lắm đấy, tuy không đến mức có thể so sánh với đầubếp khách sạn năm sao, nhưng để nấu ra một bàn đầy món ngon sắc hương vị đều đủcũng không phải việc khó.
Mà cũng vì dì Trần tinh tường biết rõ cô nấu ăn khá,chăm sóc “thương binh” cũng giỏi, nên mới cật lực nhờ cô đảm đương chức vụ nữquản gia kiêm “bảo mẫu” tạm thời.
Nếu hôm nay cô thiếu một trong hai kỹ năng đó, cô cũngkhông cần ngồi đây mắt to trừng đôi mắt nhỏ với thiếu gia bảo bối của dì Trầnrồi.
Aiz… Đúng thật là tội nghiệp mà!
Hừ, anh còn chưa có mở miệng đã nói anh bắt bẻ cô sao?
Bàng Sĩ Bân nghe vậy liền nổi nóng, đã vậy thì anh sẽbắt bẻ cho cô xem ——
“Quá ngọt!” Ăn một miếng sườn xào chua ngọt, anh lậptức ghét bỏ phê bình.
“Quá mặn!” Gắp một cọng rau xào, tiếp tục phê bình câuthứ 2.
“Quá cay!” Đậu hủ Ma Bà cũng không tránh được kiếpnạn.
“Quá nhạt!” Rau trộn măng cũng chịu tiếng ác theo.
“Quá tanh!” Đến súp cá tươi cũng dính đạn luôn.
Sườn xào chua ngọt không ngọt, sao tên là sườn xàochua ngọt được chứ? Đậu hủ Ma Bà không cay, chẳng lẽ phải chua xót ruột luônsao? Rau xào cô đã nếm, hoàn toàn không có vấn đề; về phần rau trộn măng vốnchính là thanh đạm mà, mà súp cá tươi cô cũng bỏ thêm một ít gừng thái sợi,căn bản không tanh một chút nào.
Nghe người nào đó ăn một chút chê một tràng, Hà ThuNhiên biết anh căn bản là cố ý bắt bẻ muốn làm mình khó xử, cô lườm anh, bìnhtĩnh đáp lại: “Ăn hay không ăn, tùy anh!” Dứt lời, mặc kệ anh bắt bẻ cái quáigì, cô gắp đồ ăn vào chén, bắt đầu ăn.
Không có ngờ kế khích tướng không thành, hơn nữa mớivừa chê mấy món ăn không đáng một xu, Bàng Sĩ Bân cho dù hiện tại bụng đói cồncào cũng không có mặt mũi nào ăn tiếp, thấy cô ăn ngon lành như vậy, trong lòngcực kỳ khó chịu, tính nóng nảy lại bộc phát, vì vậy anh tức giận đập bàn đứnglên ——
“Không ăn nữa!” Tức giận rống to, lê cái bụng đói rãruột chống nạng giận dữ rời đi, chỉ là bộ dáng bước đi chân thấp chân cao,trông chẳng có khí thế gì cả.
“Không ăn thì không ăn, la lối cái gì chứ?” Liếc mắt,cô lắc đầu.
Dù sao cơm cô đã nấu rồi, đồ ăn cũng xong rồi, cái gìnên làm cũng đều làm cả rồi, anh không ăn, chẳng lẽ cô trói anh lại nhét đồ ănvào miệng anh sao?
Có phải đứa trẻ ba tuổi cần đút ăn nữa đâu! Với lại,ăn ít một bữa cũng chẳng chết đói, mặc kệ anh ta!
Bên này, Hà Thu Nhiênthưởng thức món ăn do mình nấu; bên kia, Bàng Sĩ Bân lửa giận ngút trời trở lạiphòng ngủ, tức đến suýt ói máu.
Thật đáng giận mà!
Cô gái kia hoàn toànkhông xem anh ra gì, ba câu là hết hai câu nhằm vào anh rồi! Thím Trần rốt cuộclà chọn loại người gì tới chăm sóc anh vậy ?
Nếu như mấy y tá cũng“chiếu cố” thương binh như cô vậy thì thương binh trên toàn thế giới đã sớmchết hết, vì sao à ? Là tại vì lửa giận công tâm**, tức chết thiệt !
Càng nghĩ càng bực, anhmuốn kiếm gì đó trút giận, anh quăng cây nạng sang một bên, còn mình thì ngồixuống giường, nhưng vì ngồi xuống mạnh quá mà động vào vết thương, xương chậutruyền đến một trận đau nhức, đau đến anh nhịn không được anh thở hắt ra, tráncũng thấm đẫm mồ hôi.
Cắn răng, Bàng Sĩ Bân cốnén cảm giác đau đớn này, cả người lúc này mỏi mệt rã rời, anh từ từ ngã ngườixuống giường nghỉ ngơi.
Một hồi lâu sau, anh chậmrãi ngồi dậy muốn đi tắm, thì phát hiện cây nạng nằm tuốt luốt bên kia, anhcũng chẳng thèm đi nhặt lên, quyết định đi cà nhắc, vịn vách tường, chân thấpchân cao đi vào phòng tắm.
Ai ngờ chưa đến ba phút,trong phòng tắm bỗng nhiên phát ra tiếng đồ vật rơi xuống rầm rầm, rồi có tiếngvật gì đó rất nặng té xuống đất, tiếng hét anh to đến nỗi Hà Thu Nhiên đangphấn khởi ăn cơm cũng nghe thấy, cô liền bật dậy chạy ngay đến nơi phátra âm thanh.
Cô đi vào phòng nhưng lạikhông thấy anh đâu, chân liền đi về phía phòng tắm, cũng chẳng gõ cửa hay nóigì trực tiếp mở cửa đi vào…
“Ai cho cô vào ?”Giọng nói tức giận đến long trời lở đất vang ầm ầm như tiếng sấm nổ.
Làm như không nghe thấytiếng hét phẫn nộ của Bàng Sĩ Bân, Hà Thu Nhiên trố mắt nhìn người đàn ông khỏathân hoàn toàn đang nằm trên sàn, mặt đỏ như quả gấc, bộ dáng chật vật lấy khănche “bộ phận quan trọng” của mình.
Tình hình lúc này cho dùngốc đến cỡ nào cũng biết chuyện gì xảy ra, khóe miệng Hà Thu Nhiên怞怞 (cười khẩy mỉamai), đối mặt với người đàn ông trần nhưnhộng, sắc mặt cô không thay đổi, vẫn vững như núi Thái Sơn, bình tĩnh tiến đếnxem anh có bị nặng lắm không, nhưng mới bước một bước, tiếng rống giận lại lầnnữa vang lên——
“Cút ra ngoài !” Néncơn đau, Bàng Sĩ Bân loay hoay cả buổi vẫn không đứng dậy được, anh miễn cưỡngdùng khăn mặt che “bộ phận quan trọng” của mình lại, thế nhưng bởi vì mất mặtquá thể, anh quê quá hoá khùng, mắng chửi lung tung, “Cô có biết xấu hổ khôngvậy ? Tôi có cho cô vào đây hả ? Đàn ông đang tắm rửa, cô vậy màkhông biết xấu hổ xông vào, cô muốn quyến rũ tôi phải không? Tôi biết cônhất định có mục đích mà, quả nhiên là có rắp tâm mà đến, thật sự là không biếtnhục… !
Quyến rũ ?Anh ? Cho xin đi ! Khẩu vị cô cũng không tệ thế đâu !
Âm thầm lườm anh, Hà ThuNhiên chẳng muốn trả lời, trong tiếng mắng chửi cùng phản kháng của anh, côvươn tay cẩn thận kiểm tra xương chậu có bị gì hay không, bởi vì ngã xuống đấtnên vết thương càng thêm nặng.
“Cô cô cô… Cô làm quái gì ? Đừng đụng tôi… Mẹ nó! Đã kêu cô đừng đụng tôi, côcòn sờ… Cô quả nhiên có ý đồ, muốn quyến rũ tôi phải không? Nói cô biết, có rấtnhiều phụ nữ muốn bò lên giường của tôi, tôi không bao giờ quan tâm đến loạicon gái không đẹp không dáng như cô…”
Bởi vì đau đớn không thểcử động, mà tránh cũng tránh không được, Bàng Sĩ Bân bị cô sờ từ đùi thẳng đếnmông, cứ sờ sờ sờ, anh chỉ có thể dùng khăn mặt để bảo vệ “thành lũy” cuối cùngcủa mình, trong lòng vừa giận vừa tức, khuôn mặt đẹp trai giờ đỏ như gan heo,chỉ có thể không ngừng gào thét hòng che dấu sự bối rối và xấu hổ trên mặt.
Mặc cho anh điên cuồng lahét, Hà Thu Nhiên dùng sự chuyên nghiệp của một y tá kiểm tra vết thương, xácđịnh không có gì đáng lo, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu có tâmtrạng trả đòn lại anh ——
“Anh Bàng, anh đúng thậtlà cuồng tự mãn mà !” Khinh thường trừng mắt lại Bàng Sĩ Bân, cô bĩu môibắn ra tên độc, “Dựa vào bờ mông hiện tại của anh, tôi dám chắc không có cô gáinào dám bò lên giường của anh đâu.”
Cho xin! Chiên cơm thìcũng phải nhờ vào sức eo, làm “chuyện ấy” mà không dựa vào mông thì làm đượcà ?
“Động cơ” của anh hiệntại bị hư hại, nếu mà thật sự có quan hệ thì lắc lắc mông chưa đến hai cái đãngã ngựa rồi, chẳng phải là bỏ con gái người ta một bên, tự mình giải quyếtsao ?
“Cô cô cô…” Cả người đaunhức, lại thêm tôn nghiêm đàn ông bị sỉ nhục, Bàng Sĩ Bân nhất thời tức giậnđến đỏ mặt tía tai, nhưng lại không cách nào phản bác, cuối cùng chỉ có thểtiếp tục la hét ỏm tỏi, “Cô xông vào phòng tắm của tôi, lại sờ soạng lung tungngười tôi, không phải muốn quyến rũ tôi thì có ý gì ?”
“Ý của Anh Bàng là muốntôi mặc xác anh ngã xuống sàn chờ chết, hoàn toàn không để ý phải không ?”Nói năng hùng hồ đáp lại anh, cô cúi người dìu anh đứng lên.
Bàng Sĩ Bân lảo đảo đứngdậy, chật vật đến cực điểm, phải nhờ sự trợ giúp của cô anh mới có thể đứng lênđược, đứng vững bên này thì lại ngã nghiêng bên kia, vừa lúc anh đứng lên thìkhăn mặt đang che “bộ phận quan trọng” rơi xuống, anh cả kinh muốn chụp lạikhăn, nhưng “động cơ” đau nhức suýt nữa anh lại ngã xuống sàn.
May mà Hà Thu Nhiên nhanhta lẹ mắt, một tay đỡ lấy anh, nhưng mà người nào đó giờ phút này trần nhưnhộng, trên người không có gì che lấp cả.
“Nhắm mắt lại, không chophép nhìn!” Vừa tội vừa tức, Bàng Sĩ Bân xấu hổ gào thét, động tác cũng khôngchậm, nhanh chóng lấy cái khăn tắm khác quấn quanh thân dưới.
Chỉ là… cho dù tốc độ củaanh nhanh thế nào, toàn bộ cái gì nên thấy cũng đã nằm gọn trong mắt Hà ThuNhiên.
Phát giác cô vẫn còn nhìnmình chằm chằm, Bàng Sĩ Bân nổi giận gào thét, “Nhìn cái gì? Tôi nói, không chophép nhìn!”
Tưởng gì chứ? Cho là “bảobối” của mình quý lắm, ai nấy đều muốn nhìn sao?
Nghĩ nghĩ trong bụng, HàThu Nhiên khinh thường nhếch miệng, hai tay ôm ngực thờ ơ nói, “Anh Bàng, anhthật sự không cần phải cuồng vọng tưởng, tâng bốc bản thân quá. Lúc tôi làm ytá tại bệnh viện, đã “duyệt vô số”, nhìn đến phát ngán rồi, anh cũng chẳng cógì đặc biệt với người khác đâu, chẳng có gì kỳ lạ quý hiểm hết. Mà nói gì thìnói, ý kiến khách quan của tôi thôi, “bảo bối” của anh cũng chẳng phải đại bácgì, chỉ có thể coi là “vũ khí cỡ trung” thôi, thật sự không cần coi trọng bảnthân quá đâu.”
Lời nói vừa châm chọc vừachế nhạo vừa dứt, cô cũng không đợi phản ứng của anh, bỏ thêm một câu “Có cầngiúp đỡ thì gọi 1 tiếng”, sau đó phất phất tay bỏ đi, đồng thời cũng không quênđóng cửa lại dùm anh.
Anh thật không ngờ cô mặtkhông đổi sắc bảo mình đã “duyệt vô số”, cuối cùng còn chế nhạo anh “vũ khí tưnhân hạng nặng” chẳng qua là “vũ khí cỡ trung”, tôn nghiêm đàn ông bị đả kíchcùng vũ nhục, sắc mặt Bàng Sĩ Bân lúc hồng lúc trắng, mà cũng không làm gì đượccô, cuối cùng chỉ có thể tức giận chửi ầm lên trong phòng tắm, anh cảm thấymình giống như “rồngbơi nước cạn gặp tôm đùa”. (bị xem thường)
Đường đường là tổng giámđốc Bàng thị, ăn nói đi đứng đều có người lo, đưa ra kế hoạch gì là trái hôphải ứng, mọi người ai nấy đều thay nhau nịnh nọt, cho dù đi ngang trên đườngthì cũng có người vỗ tay khen hay, không ngờ hôm nay mình lại bị một cô gáichọc giận đến khí huyết công tâm, thiếu chút nữa chết bất đắc kỳ tử tại chỗrồi.
Mẹ nó! Nếu quả thật bị côta chọc tức chết, vậy thì mất danh dự quá rồi.
Bàng Sĩ Bân trong miệngnguyền rủa liên tục, anh tắm qua loa xong vịn vách tường, chân thấp chân caobước ra phòng tắm thì đã thấy cây nạng lúc nãy bị anh quăng vào một góc, lúcnày lại nằm ngay cửa phòng tắm thuận tiện để anh sử dụng.
Anh không phải đồ đần,đương nhiên biết là ai làm, vốn lửa giận ngút trời, trong thoáng chốc đã vơi đimột ít.
Chống nạng, Bàng Sĩ Bânmuốn lên giường nghỉ ngơi, nhưng mới đi được vài bước, anh ngửi được mùi thứcăn, anh hơi sững sờ, đi đến chỗ phát ra mùi thức ăn, lúc này mới nhìn thấy mộttô mì nóng, khói nghi ngút đặt trên bàn trà.
Nhướng mày, anh từ từbước tới, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, tay cầm tờ giấy kẹp dưới tô mì…
“Không muốn ăn cơm, vậy thì ăn mì!”
Một câu ngắn gọn, nét chữcũng nắn nót, lịch sự tao nhã, cho thấy phong thái của chủ nhân nó.
Xoắn xuýt nhìn tờ giấytrên tay, Bàng Sĩ Bân rất bực với chủ nhân tờ giấy, cảm thấy mình nếu như ăn tômì này xem như là nhận thua, yếu thế, nhưng mà….
Nhìn tô mì khói lượn lờtrong không khí, mùi hải sản thơm lừng, anh nhịn không được nuốt nuốt nướcmiếng, bụng sôi sùng sục….
Mẹ nó, ăn thì ăn! Ai nóiăn thì là yếu thế hả?
Kháng chiến thì cầntrường kỳ đấy, không phải một tô mì thì có thể định thắng thua, đúng không?
Rất AQ tự an ủi mình,Bàng Sĩ Bân bưng tô mì lên, hả họng thật to bắt đầu ăn… Được rồi! Anh thừanhận, tay nghề nấu ăn của cô gái đáng ghét kia cũng không tệ lắm!
Sáng sớm hôm sau, ngoàitrời sương mù dày đặt, chỉ thấy len lỏi một chút ánh sáng nho nhỏ, Hà Thu Nhiênmơ màng nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, khoảng chừng 6:30 sáng, nếu là ngàynghỉ bình thường, cô chắc chắn đã tiếp tục ngủ nướng rồi. Nhưng bây giờ cô chỉcó thể thở dài, buộc lòng phải rời khỏi chiếc giường ấm áp.
Xuống giường, cô khoáclên mình một chiếc áo len, tránh cái lạnh lúc sáng sớm, rụt cổ bước ra khỏiphòng. Đi đến phòng ngủ của Bàng Sĩ Bân, lắng tai nghe xem trong phòng có độngtĩnh bên không.
Quả nhiên, trong phòngphát ra mấy tiếng thở dài ngân nga mơ hồ không rõ, Hà Thu Nhiên nhướng mày, vẻmặt tự tin hiện rõ “Đúng như dự đoán của mình”, nhưng cô không lập tức bướcvào, ngược lại đi vào phòng tắm lấy một cái khăn mặt cùng một chậu nước ấm sauđó mới quay trở về đứng trước cửa phòng ngủ.
Cô lấy một tay không bưngđồ lịch sự gõ cửa, không đợi người bên trong trả lời cô đã tự động mở cửa bướcvào, quả nhiên ngay lập tức bị ai đó nã pháo ____
“Tôi chưa có cho cô vào!”Người đàn ông nằm trên giường tức giận quát to.
“Tại anh không khóa cửa!”Nhún vai một cái, cô không thèm để ý đi đến trước giường.
“Đây là nhà của tôi, tạisao lại phải khóa cửa?” Bàng Sĩ Bân ngái ngủ trừng mắt nhìn cô, giọng điệu thìcực kì hung tợn. “Với lại, cửa không khóa không có nghĩa là cô có thể tùy tiệnra vào phòng của người khác.”
Nghe vậy, thật sự khôngbiết Hà Thu Nhiên là đang cố ý chọc giận anh hay là sao, cô vẫn thản nhiên cườinói: “Đừng lo! Cho dù anh có khóa cửa, tôi vẫn có thể vào.”
Ha ha……..Dì Trần đã sớm đem tất cả chìa khóa các phòng giao lại cho côrồi.
“Cô………” Bàng Sĩ Bân bị chọc tức đến không nói nên lời, chỉ có thể thở hổn hển,thậm chí trời đang lạnh mà trán anh vẫn lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Thấy sắc mặt anh khó coi, Hà Thu Nhiên bưng chậu nước ấm để xuống cạnh tủ, sauđó liền xốc mền anh lên.
“Cô làm….làm gì?” Bàng SĩBân kinh sợ, theo bản năng nhích về phía sau, nhưng cơ thể lại không nghe lờianh.
“Rất đau, phải không?”Tuy là câu hỏi nhưng hàm ý lại khẳng định, Hà Thu Nhiên hiểu ý giúp anh điềuchỉnh sang tư thế nằm nghiêng, hơn nữa nói thì chậm nhưng động tác của cô thìnhanh, anh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đem quần ngủ cùng quần lót trênngười anh kéo xuống đến tận đầu gối, lộ ra cặp đùi rắn chắc cùng “cái kia” bebé.
“Con mẹ nó! Cô là loạiphụ nữ gì vậy? Mới sáng sớm đã đi cởi quần của một người đàn ông, cô ham muốntới vậy sao? Đừng tưởng rằng cô chủ động nhảy lên giường, tôi sẽ bằng lòng, tôighét nhất loại phụ nữ lẳng lơ chủ động lên giường với đàn ông, nghe thấy không?Mau cút ra ngoài cho tôi!” Thân dưới đột nhiên mát mát, đợi đến khi ý thức đượcmình bị người ta nhìn sạch trơn, Bàng Sĩ Bân giận dữ quát tháo, mà anh cũngphản ứng lanh lẹ, lập tức lấy mền che “cậu em” của mình lại.
“Tôi nói, anh Bàng, nhữnglời này hôm qua anh đã nói rồi, có cái gì mới không?” Hà Thu Nhiên hoàn toànxem nhẹ mấy lời mắng chửi của Bàng Sĩ Bân, động tác lưu loát lấy khăn mặt nhúngnước vắt khô sau đó đắp lên chỗ xương chậu đang kịch liệt đau nhức hòng giảmcơn đau của anh.
Nghe cô nói thế, Bàng SĩBân vốn định mở miệng tiếp tục mắng, nhưng khi khăn nóng đắp lên chỗ đau kia,cảm giác nóng ấm khó tả khiến anh rất thoải mái, anh phát giác sau khi chườmnóng, cảm giác đau đớn giày vò trên người đã giảm đi không ít, vì thế đành phảinén cơn giận mình xuống, nghĩ thầm trong bụng…..sự xuất hiện của cô miễn cưỡngcũng chấp nhận được.
Tuy nhiên, điều này cũngđồng nghĩa là mình sẽ bị cô thường xuyên cởi quần, nhưng mà…..Mẹ nó! Cái khôngnên xem ngày hôm qua cũng đã sớm bị xem hết, hôm nay, ngày mai hay sau này cũngthế thôi. Sợ gì chứ!
Tìm được lý do rất ư là“hợp lý”, anh cũng phóng khoáng chấp nhận.
Hà Thu Nhiên tinh mắtthấy anh đang muốn mắng mình lại im miệng, hai hàng lông mày nhíu chặt giờ cũngbuông lỏng ra, biết rõ việc chườm nóng có tác dụng, vì thế cô khẽ mỉm cười,không nói thêm gì nữa chỉ ở bên coi giữ, chỉ cần khăn mặt hơi lạnh một tí, côliền ngâm vào nước ấm sau đó vắt khô rồi tiếp tục đắp lên trên chỗ đau.
Cứ như vậy, hai người mặcdù không mở miệng nói chuyện, nhưng lại khó có được lần đâu tiên chung sống hòabình cùng một chỗ, bầu không khí thật yên tĩnh và thanh bình.
Sau một hồi lâu, chậunước dần dần nguội lạnh, Hà Thu Nhiên cũng thấy chườm nóng đã đủ, lúc này mớigiúp anh mặc quần trở lại, sau đó thu dọn mọi thứ chuẩn bị rời đi, ngay lúc côvừa đi tới cửa, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp.
“Cám ơn!” Rúc người trongmền, Bàng Sĩ Bân bực dọc cảm ơn. Nhờ cảm giác nhẹ nhõm thoải mái sau khi chườmnóng, cộng thêm sáng sớm đã bị cơn đau nhức phá giấc ngủ, anh giờ cảm thấy mệtmỏi, bắt đầu bùn ngủ.
Quay đầu lại, thấy haimắt anh nhắm chặt, Hà Thu Nhiên mỉm cười, “Không cần khách sáo.” Dứt lời, cônhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, không muốn làm phiền người đàn ông đang nằm trêngiường
Trên chiếc giường lớntrong phòng, Bàng Sĩ Bân vùi mình trong chăn mềm mại, dần chìm vào giấc ngủ,trong lòng thì nhận rõ một điều……Được rồi! sự xuất hiện của cô không phải miễncưỡng cũng chấp nhận được, mà là cũng không tệ lắm!
* Hổ lạc bình dương bị khuyển khi : 虎落平陽被犬騎
==> cọp xuống đồng bằng bị chó khinhthường : không còn dụng võ, con người tới hồi mạt vận, hoặc đang lúc chưa gặpthời, đem thân ở chốn xứ lạ quê người, dễ bị kẻ chẳng ra gì rẻ rung.
**Lửa giận công tâm:
==> vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộkhí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê là hoả khí côngtâm hoặc độc khí công tâm, giận quá huyết áp tăng cao chết tức tưởi là lửa giậncông tâm (cách gọi của Đông Y)