Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Chương 1: Bá đạo · mỹ thiếu niên




Miền nam trời thu luôn luôn là biển hoa Tử Kinh vô tận, đưa mắt nhìn lại, lối đi hai bên đều là màu tím của Tử Kinh hoa. Trên mặt đường đen bóng một tầng cánh hoa màu tím, trải qua dẫm đạp của người qua đường vẫn duy trì màu tím kiều diễm.



Đi trên đường này bình thường đều là học sinh, nếu không phải là học sinh cấp 3 thì cũng là sinh viên. Cho nên, dần dà có người liền đem cái tên Tử Kinh đường thành Thư Hương đường.



Nam sinh áo sơ mi màu trắng cưỡi một cỗ xe đạp màu đen gấp gáp trên Tử Kinh đường đi về phía trước, trên đầu xe đạp treo một túi sách màu đen. Cánh hoa Tử Kinh cực dễ dàng rơi xuống, gió thổi qua, cánh hoa màu tím bay lả tả lâng lâng trụy lạc, u tĩnh mà giàu ý cảnh mỹ.



Một thiếu niên đứng ở giữa con đường Tử Kinh phía trước, hai tay đút túi quần, một đầu tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái nhuộm màu hạt dẻ, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ mang theo nụ cười tà mị. Nam sinh đạp xe đã quên nhìn đường, thẳng tắp mà nhìn mỹ thiếu niên phía trước, sở dĩ nhìn hắn, là vì mỹ thiếu niên vẫn đang nhìn cậu! Vi để tránh cho nhận lầm người, mới nhìn chằm chằm như vậy.



Tống Tử Hàm nhìn hơn mười giây sau, thập phần xác định, chính mình cũng không nhận ra mỹ thiếu niên phía trước một mực nhìn mình chằm chằm.



Đợi đến lúc xe đạp tới gần, Tống Tử Hàm nắm tay nhanh chóng siết chặt, một trận thanh âm phanh xe đặc biệt chói tai. Bởi vì mỹ thiếu niên phía trước đột nhiên nâng lên một chân chắn giữa đường, vốn lối đi bộ trên đường không quá lớn, bị hắn duỗi chân ra như vậy, hơn phân nửa đường đã bị chặn.



Tống Tử Hàm dừng xe lại xong sau đó nhìn mỹ thiếu niên phía trước đã đem chân thu hồi, mỹ thiếu niên cũng nhìn cậu, giọng điệu mệnh lệnh, “Xuống!”



Tống Tử Hàm ngẩn người, thật lâu mới mở miệng, “Làm gì.”



Mỹ thiếu niên chỉ chỉ chân của mình, “Chân bị thương rồi.”



Như vậy liền bị thương rồi hả? Tống Tử Hàm bán tín bán nghi xuống xe đạp sang đây xem tình huống, mỹ thiếu niên cùng cậu sát vai qua, động tác cực nhanh nhảy lên ngồi trên xe đạp của cậu, giữ lấy hai tay cầm, Tống Tử Hàm kịp phản ứng, hướng hắn hô một câu: “Này! Ngươi…”



Mỹ thiếu niên đối với cậu nháy mắt một cái, “Đi lên.” Nhưng là lại nhường cậu chỗ ngồi phía sau.



Tống Tử Hàm vẫn không rõ hắn muốn làm cái gì, vừa định hỏi, mỹ thiếu niên liền chỉ vào biểu tượng trên ngực trái áo sơ mi, ” Trường học của ngươi ngay cạnh trường của ta, tiện đường, ta lai ngươi.”



Rõ ràng xe đạp rốt cuộc là của ai!



Tống Tử Hàm bất đắc dĩ, “Vì cái gì không phải ta tiện đường lai ngươi.”



“Cũng có thể.” Mỹ thiếu niên nói.



Nhưng là kết quả vẫn là Tống Tử Hàm ngồi ở phía sau, vì cái gì về sau vẫn ngồi ở phía sau, đó là vấn đề Tống Tử Hàm cũng không rõ ràng lắm.



Mỹ thiếu niên gọi là Hàn Triết Si, sinh viên năm hai G đại. G đại có một giáo khu, bên cạnh chính là trụ sở, mà Hàn Triết Si học kỳ này mới từ giáo khu chuyển đến trụ sở.



Hàn Triết Si ở đằng trước chậm rì rì đạp xe, giống như tra hộ khẩu hỏi: “Tên gì.”



Tống Tử Hàm đáp: “Tống Tử Hàm.”



“Cấp mấy?”



“Cấp ba.”



“Có bạn gái hay không?”



Vấn đề này Tống Tử Hàm chần chờ, sau một lúc lâu mới nói: “Không có.”



Bởi vì một buổi sáng kia, cho nên, về sau từng cái buổi sáng, đương nhiên ngoại trừ cuối tuần, bởi vì cuối tuần không đi học. Tống Tử Hàm mỗi ngày đúng bảy giờ đi trên đường Tử Kinh, Hàn Triết Si đúng giờ duỗi ra một chân cản đường đi của cậu.




Tống Tử Hàm thời điểm nhìn thấy hắn cố ý thả chậm tốc độ, chờ hắn đưa chân ra liền phanh xe, sau đó xuống xe lui đến chỗ ngồi phía sau.



Mười hai ngày sau, Tống Tử Hàm rốt cục hỏi: “Đại học không phải rất ít tiết sao, như thế nào ngươi mỗi ngày buổi sáng đều có tiết?”



Hàn Triết Si trả lời là: “Không có tiết cũng không có nghĩa không cần đi trường học.”



Sau đó, Tống Tử Hàm liền không vấn đề rồi.



Đến G đại, còn phải đi một đoạn đường mới đến trường trung học, Hàn Triết Si xuống xe đạp, nói một câu: “Giữa trưa tan học đến chờ ta.”



Tống Tử Hàm thật sự nghe lời vừa học xong liền chạy đến G đại, ở dưới một gốc cây long não bên cạnh cửa trường học đứng đợi. Ánh mặt trời thưa thớt xuyên thấu qua tầng tầng cành lá lạc trên áo sơ mi trắng của thiếu niên, bên cạnh là chiếc xe đạp màu đen.



Mấy phút đồng hồ sau, có một người khuôn mặt dễ nhìn gió xuân đắc ý từ cửa trường học đi ra, sau đó trực tiếp hướng về Tống Tử Hàm đi tới. Sách cầm trên tay thuận tiện giao cho Tống Tử Hàm sau đó liền lên xe đạp.



Hàn Triết Si ở ký túc xá, G đại bởi vì trường học không có đất để xây ký túc xá mới, hơn nữa mấy năm gần đây sinh viên đông, cho nên một bộ phận nam sinh đều phải sống ở ký túc xá trong khuôn viên trường, phòng đơn hay phòng đôi đều có, Hàn Triết Si ở là phòng đơn.



Tống Tử Hàm đi qua ký túc xá của Hàn Triết Si, chỉ có một ấn tượng, rất loạn. Tống Tử Hàm miễn phí giúp đỡ hắn quét dọn, trong trong ngoài ngoài dọn dẹp xong mới phát hiện đã là buổi tối rồi.



Mà chủ nhân căn phòng này vẫn đối mặt với màn hình máy tính, ngón tay thon dài trắng nõn trên bàn phím gõ rất nhanh, màn hình lập lòe tiêu diệt vô số tiểu quái thú, hoàn thành nhiều hạng nhiệm vụ.



Lúc Tống Tử Hàm đi ra Hàn Triết Si mới từ màn hình rút về ánh mắt, đối với người muốn mở cửa rời đi nói: “Này, cùng nhau ăn cơm.”



Tống Tử Hàm quay đầu lại nhìn hắn, Hàn Triết Si không có tiếp tục xem màn hình, “Dưới lầu có một quán cơm cũng không tệ lắm.”




“Nha.” Tống Tử Hàm gật đầu.



Người nào đó trên màn hình lượng HP (máu) một đường cuồng ngã, đến cuối cùng cạn sạch.



Vào đông, thời tiết cũng có chút mát mẻ, mùa đông ở miền nam cho tới bây giờ đều không giống mùa đông, không có tuyết chính là một chứng minh rất tốt. Ngày đó mưa lớn một trận, thời tiết phi thường mát mẻ, Tống Tử Hàm chỉ mặc hai kiện xiêm y đơn bạc dưới cây long não đợi nửa giờ cũng không thấy người kia.



Chuông điện thoại di động vang lên, là bài《 Cho ta thời gian của một ca khúc 》- Châu Kiệt Luân, nam âm giàu có từ tính lại để cho ngàn ngàn vạn vạn nam sinh nữ sinh 9x mê muội.



Bên trong ống nghe điện thoại truyền đến thanh âm quen thuộc, nghe xong điện thoại, Tống Tử Hàm chạy vào G đại, ở đằng sau một dãy nhà cũ thấy được Hàn Triết Si, là địa phương rất vắng vẻ, người bình thường cũng sẽ không đi vào. Nam sinh ngồi dựa vào chân tường vẫn có thể toát ra một nụ cười tà mị, tựa hồ người này trời sinh tà mị. Lớp da rất tốt trên mặt có thêm mấy chỗ vết thương màu đỏ, hắn vừa rồi trong điện thoại nói chân bị thương, không thể đi.



Còn tưởng rằng không cẩn thận làm bị thương hoặc là đá banh chơi bóng rổ làm bị thương.



Hiện tại xem ra, là đánh nhau.



Ngồi xuống trước mặt Hàn Triết Si, Tống Tử Hàm biểu lộ nói không nên lời, “Đoạt bạn gái người khác?”



Tống Tử Hàm luôn luôn là điềm đạm nho nhã, thời điểm nói trắng ra như vậy Hàn Triết Si cũng rất kinh ngạc, ngày thường gương mặt Hàn Triết Si có loại sức quyến rũ khiến người ta hồng hạnh xuất tường, vì thế, cứ hỏi như vậy. Có phải cướp bạn gái người khác hay không.



Hàn Triết Si đưa tay gõ đầu của cậu một cái, “Ngươi một tiểu mao hài biết cái gì.” lời nói giống như rất lão luyện, rõ ràng so với người ta chỉ lớn hơn hai tuổi.



Đây là Hàn Triết Si lần đầu tiên ngồi sau xe đạp, Tống Tử Hàm còn muốn đem hắn đỡ đến lầu ba ký túc xá. Thời điểm lên thang lầu, người nào đó cố ý đem thân thể dựa lên người Tống Tử Hàm. Ặc, rõ ràng lại chiếm tiện nghi!




Trên chân kỳ thật cũng không phải thương quá nghiêm trọng, chỉ là xanh tím một mảng, còn không đến mức đi không nổi.



Cũng chỉ có Tống Tử Hàm hài tử thuần khiết mới có thể bị hắn lừa gạt làm cái này làm cái kia, còn muốn mỗi sáng sớm tới đỡ hắn xuống lầu!



Ngược lại là vết thương trên mặt, rõ ràng xinh đẹp như thế. Cũng may, bảy ngày sau đều đã đỡ hơn nhiều. Gương mặt xinh đẹp lại có thể tiếp tục lừa bịp thiếu nữ ngây thơrồi.



Tống Tử Hàm sinh nhật là 24 tháng 12, đúng đêm giáng sinh.



Ngày đó Tống Tử Hàm lần đầu tiên buổi tối bị gọi đi, Hàn Triết Si chuẩn bị bánh ngọt cùng rượu đỏ. Bởi vì ký túc xá diện tích có hạn, bánh ngọt cùng rượu đỏ đều đặt trên sàn nhà.



Hàn Triết Si tại lúc Tống Tử Hàm vào cửa nói: “Sinh nhật vui vẻ.”



Tống Tử Hàm vẫn còn kinh ngạc, cũng có chút kinh hỉ, “Làm sao ngươi biết hôm nay là sinh nhật của ta?”



Hàn Triết Si một bên mở rượu đỏ vừa nói: “Thẻ học sinh của ngươi có viết.”



“Nha.”



Hàn Triết Si mang một chiếc bánh sinh nhật cùng mười tám ngọn nến đi ra, chứng minh đây là sinh nhật mười tám tuổi của Tống Tử Hàm. Đưa cho Tống Tử Hàm một nửa nến, sau đó cắm số nến còn lại lên chiếc bánh nặng chừng 5 pound.



Tống Tử Hàm nhìn cái bánh ngọt đặc biệt lớn kia, ấp úng một chút, mới hỏi: “Như thế nào đột nhiên nghĩ đến… Muốn làm sinh nhật cho ta?”



Hàn Triết Si cắm vào một ngọn nến, ngưng mắt nhìn cậu, “Trước kia không có người tổ chức sinh nhật cho ngươi?”



“Không phải.” Trước kia đều là cha mẹ làm cho, năm nay ngoại lệ.



Cầu nguyện, thổi nến, bánh ngọt cũng không có nếm qua, Hàn Triết Si đem một ly rượu đỏ đưa tới trước mặt Tống Tử Hàm, Tống Tử Hàm nói: “Ta không uống rượu.”



Hàn Triết Si dùng ánh mắt hết sức quái dị nhìn cậu, “Mười tám tuổi còn không biết uống rượu, hảo kém cỏi.”



Sau đó, Tống Tử Hàm liền nhận lấy rượu, nhấm nháp vài ngụm.



Uống hết vài chén, Hàn Triết Si con mắt thẳng tắp nhìn mặt Tống Tử Hàm có chút hồng, đột nhiên hỏi: “Đã từng cùng nữ nhân lên giường chưa?”



Tống Tử Hàm tay cầm ly run rẩy, rượu thiếu chút nữa đổ ra, luống cuống tay chân một hồi lâu, sau đó mới đỏ mặt đáp: “Đương nhiên không có.”



“PHỐC, mười tám tuổi còn chưa làm qua chuyện này?” Giống như nói chính mình chuyện gió trăng gì cũng đã đều trải qua vậy.



Tống Tử Hàm gật đầu, bởi vì quá khẩn trương, cho nên đem rượu trong chén toàn bộ uống xuống, một ly rượu vào trong bụng, thân thể một mảnh nóng như hoả thiêu.



Hàn Triết Si hỏi: “Vậy có từng cùng nam nhân?”



Tống Tử Hàm dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, tim gia tốc đập kịch liệt, mau có chút không bình thường. Đối với vấn đề này, cậu chỉ lắc đầu, sau đó các loại tim đập xấu hổ.



Nói xong, Hàn Triết Si đã nhích lại gần, ghé vào bên tai Tống Tử Hàm, giọng điệu tà mị hỏi: “Có muốn thử một chút không?”