Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Chương 10: Những năm kia hương vị




Tống Tử Hàm thật sự tin tưởng hắn chỉ là đơn thuần đưa mình về nhà, sau khi xuống xe đang chuẩn bị hướng về nhà đi. Trên tay bị một cỗ lực cầm chặt, thời điểm Tống Tử Hàm kịp phản ứng, Hàn Triết Si đã đến trước mặt cậu.



Người nào đó cầm tay Tống Tử Hàm đặt lên bụng của mình “Còn chưa ăn cơm, rất đói.”



Tống Tử Hàm chỉ cảm thấy muốn bật cười thật to, nhịn cười, thu hồi cái tay bị đè lại kia, cúi đầu nói: “Đói bụng thì trở về ăn cơm đi.”



“Ngươi đi cùng ta.”



Tống Tử Hàm vẫn chưa trả lời muốn đi cùng hay không, đã bị Hàn Triết Si kéo đi rồi, phương hướng là nhà trọ bên cạnh.



Tống Tử Hàm cũng không nói không đi, cùng hắn ăn cơm nhiều lần như vậy, sớm đã thành thói quen.



Quán cơm niêu ở lầu dưới vẫn còn mở, dùng nồi đất làm cơm thịt bò hoặc lươn thập phần mỹ vị. Trước kia không biết Hàn Triết Si là Hàn thị thiếu gia, cảm thấy hắn tới chỗ như thế ăn cơm cũng không có gì, nhưng là bây giờ Hàn thị tổng giám đốc gia sản hàng tỷ tiến vào quán cơm nhỏ này lại để cho người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.



Tống Tử Hàm cùng Hàn Triết Si ngồi ở trong tiệm cơm không lớn không nhỏ, từ phòng bếp truyền đến một hồi mùi cơm nồng đậm, kích thích vị giác. Quạt treo trên tường phát ra tiếng vang, thổi đến đúng chỗ hai người đang ngồi.



Từ lúc đi vào, Hàn Triết Si vẫn ho nhẹ, vừa nhìn đã biết đã lâu không có tới những chỗ như thế này, cho nên bị hương vị mãnh liệt kích thích yết hầu. Tống Tử Hàm mang tới cốc, rót một ly trà đưa cho hắn, Hàn Triết Si nhìn cậu, tiếp nhận nước trà uống, cũng không nói một câu cám ơn với người ta.



Trong tiệm cơm chỉ có một đôi tình lữ, thời điểm này ăn cơm rất ít người, hiện tại đang là nghỉ hè, trong căn hộ sinh viên ít ở lại. Cho nên, sinh ý trong tiệm lộ ra có chút quạnh quẽ.



Đợi nửa giờ cơm mới tới, mở ra nắp nồi, bên trên phần cơm trắng như trân châu là một tầng thịt bò hành thái cùng một ít đồ ăn nữa đặt trong một đĩa nhỏ bên cạnh.



Hàn Triết Si trên mặt phủ lên chính là lươn, Tống Tử Hàm trên mặt phủ lên chính là thịt bò.





Hàn Triết Si tách đũa, không cần đồng ý đã đem đũa vươn tới nồi của Tống Tử Hàm, kẹp một khối thịt bò lớn nhất bỏ vào trong miệng của mình. Vẫn giống như năm năm trước, ăn đồ trong chén Tống Tử Hàm còn nhiều hơn ăn trong chén của mình, trước kia Tống Tử Hàm sẽ không phản đối, hiện tại Tống Tử Hàm cũng không nói gì.



Hàn Triết Si ăn hết hai khối thịt bò của người ta xong, đem một miếng lươn trong chén mình bỏ vào chén Tống Tử Hàm, sau đó thuận tiện mang đi một khối thịt bò.



Hàn Triết Si đem gừng thái sợi trong chén đều gắp cho Tống Tử Hàm, nguyên lai, hắn còn nhớ rõ trước kia Tống Tử Hàm không thích ăn gừng, vì bồi dưỡng cậu không kén ăn, đem đồ vật cậu ghét nhất cho cậu ăn.



Tống Tử Hàm kẹp một miếng gừng, mặt không đổi sắc bỏ vào trong miệng, Hàn Triết Si ngẩng lên nhìn cậu, câu môi cười cười.



Bữa cơm lần này là Tống Tử Hàm thanh toán, nguyên nhân rất đơn giản, bá đạo tổng giám đốc đi ra ngoài chỉ mang theo thẻ tín dụng! Người ta chỉ là một tiệm cơm niêu, ngươi còn có thể trông cậy vào hắn có thể quét thẻ thanh toán không?



Ăn cơm, Hàn Triết Si nắm tay Tống Tử Hàm đi lên trên lầu trọ, Tống Tử Hàm giãy dụa không đi, cậu biết rõ hắn muốn mang cậu đi vào trong đó. Đó là một hồi ác mộng của năm năm trước, quá khứ qua đi, cậu không muốn đặt chân vào chỗ kia một lần nữa.



Hàn Triết Si đem Tống Tử Hàm bức đến góc thang lầu, đưa hai tay cậu ấn trên tường, thân thể dán lên người cậu, mặt đối mặt, hô hấp có thể nghe thấy “Ngươi đang sợ cái gì?”



Ngọn đèn thang lầu mờ nhạt chiếu vào hai người, Tống Tử Hàm hô hấp dồn dập, khoảng cách gần lại khuôn mặt dễ nhìn kia, tim đập phát cuồng “Thả ta ra.”



“Ngươi luôn trốn tránh ta.” Hàn Triết Si nhả ra từng từ một.



Tống Tử Hàm nghiêng đầu, trên trán phủ một tầng mồ hôi, Hàn Triết Si hơi thở ấm áp ngay tại bên cạnh gương mặt của cậu.



Bảo trì tư thế này vài phút, Hàn Triết Si hai tay vòng qua thân thể của câụ, ôm cậu hướng vào trong ngực, ghé vào lỗ tai cậu nói khẽ: “Ta cho em thời gian, chờ em tiếp nhận.”




Một câu lại khiến cho thân thể Tống Tử Hàm khẽ run lên, trong nội tâm càng loạn, càng mâu thuẫn.



Vốn chính là trời rất nóng, tại nơi này không có quạt không có điều hòa hai người dán sát vào nhau, trên thân đều đổ ra một tầng mồ hôi.



Tống Tử Hàm hai tay chống đỡ trước ngực Hàn Triết Si, cúi đầu thấp giọng nói: “Buông ra, nóng.”



Hàn Triết Si nghe thấy liền buông lỏng ra, đôi con ngươi xinh đẹp chiếu đến trên gương mặt Tống Tử Hàm. Một giây sau, Tống Tử Hàm còn không có kịp phản ứng, Hàn Triết Si đã hôn lên, đôi môi ấm áp thập phần mềm mại, thần lưỡi quấn giao lưu lại một mảnh ngọt, trong miệng tất cả đều là hương vị người kia, mang theo xâm chiếm cùng bá đạo.



Tống Tử Hàm bị hắn giam cầm, thân thể cứng ngắc bị cố định rồi, như thế nào cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể mặc cho bá đạo tổng giám đốc dán tại trên người hôn lấy.



Thời điểm tách ra, Tống Tử Hàm trên môi vẫn còn ướt át, có chút phiếm hồng, vài phần mê người.



Một thanh âm tà mị tới bên tai, vài phần trầm thấp từ tính “Lễ tình nhân khoái hoạt.”




Người bị ép tựa ở góc tường gương mặt nóng cháy, trái tim trong lồng ngực cũng sắp nhảy ra.



Sau đó…



Sau đó, Tống Tử Hàm về nhà, tắm rửa xong nằm ở trên giường, lật qua lật lại, cuối cùng, trời đã sáng, sau đó không thể ngủ được nữa nên rời giường.



Đón xe bus công cộng, đi làm.




Ngày 25 hàng tháng là ngày vui sướng nhất của Hàn thị viên chức, bởi vì trong thẻ ngân hàng sẽ nhiều thêm mấy ngàn khối. Tống Tử Hàm là nhân viên mới, ngày 25 tháng trước còn chưa lãnh được tiền lương, tháng này nhận lương vừa vặn là tròn một tháng.



Trên thông báo bảng lương ghi 3000 khối, bởi vì tháng trước chỉ đi làm mười tám ngày.



Phòng kinh doanh mấy nhân viên nữ chưa kết hôn đã đã hẹn cuối tuần này cùng đi thẩm mỹ viện, sau đó lại đi thưởng thức mỹ thực.Thành phần tri thức này vẫn là ánh trăng tộc (Người làm bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu), một tháng tiền lương trên cơ bản đều là vì chính mình tiêu sạch trong đầu tháng, đến cuối tháng lại thắt chặt chi tiêu. Thẻ trên taobao (Trang web mua sắm trực tuyến lớn nhất TQ) không thể dùng, quần áo giầy dép vừa ý cũng không thể mua, cơm trưa cùng cơm tối đều tại tiệm ăn nhanh tùy tiện giải quyết.



Vừa phát tiền lương liền lập tức biến thành nhà giàu mới nổi.



Về vấn đề này, Đỗ Hiểu Vân cũng đã nói, nữ nhân không cần tiết kiệm nhiều tiền như vậy, đợi đến lúc kết hôn còn không phải biến thành tài sản hai người sao. Chẳng thừa dịp hiện tại tuổi trẻ chăm sóc chính mình nhiều một chút, để cho chính mình hảo hảo hưởng thụ niềm vui thú của người độc thân.



Ngô Trác Văn hôm nay cả ngày cười đến không bình thường, bởi vì rốt cục ở trên mạng thanh toán hơn tám nghìn khối, mua cái máy ảnh hắn thèm thuồng đã lâu.



Thời điểm hỏi Tống Tử Hàm muốn xử lý tiền lương như thế nào, Tống Tử Hàm rất bình tĩnh “Thẻ ngân hàng của mẹ ta .”



Sau đó, nghênh đón ánh mắt thập phần kính nể của các vị đồng sự, mỗi người trong lòng cảm thán, đứa nhỏ này tốt, đứa nhỏ này hiếu thuận ah, nếu ta về sau có nhi tử tốt như vậy thật là phúc phận biết bao ah.



Vì tháng này công ty hiệu suất làm việc rất tốt, so với tháng trước tăng lên 12%, đặc biệt không thể bỏ qua công lao của phòng kinh doanh vì vậy đã lấy được tiền thưởng. Tiền thưởng bình thường đều dùng để cổ vũ viên chức mà đưa ra, nhưng là tiền thưởng nếu chia ra cho mỗi người thì cũng không nhiều, cho nên cuối cùng quyết định dùng số tiền kia để cho toàn bộ viên chức phòng kinh doanh đêm nay bao một gian phòng lớn đi KTV hảo hảo chúc mừng.



Đêm nay tám giờ, phòng kinh doanh tại KTV tụ hội, trừ đi một số người có việc bận hoặc là mấy viên chức trung niên không muốn tham gia vào đội ngũ người trẻ tuổi, những người khác đều sẽ đến