Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Chương 34: Bại lộ tâm tư




Tiếu bối ni mang theo hành lý rời đi, ra cửa, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn ngôi biệt thự. Lần này trở về trên danh nghĩa nói là công tác, kỳ thật vẫn là vì Hàn Triết Si. Năm năm rồi, biết rõ trong lòng của hắn đã có người, vẫn là đau khổ yêu hắn, về sau lại không thể không buông tha.



Cười khổ, quay người, ly khai.



Hàn Triết Si ngồi ở trên ghế sofa nhìn Tống Tử Hàm còn sững sờ ở cửa ra vào, “Khát.”



Tống Tử Hàm lấy lại tinh thần, cất bước hướng về phòng bếp, “Anh muốn uống gì?”



“Bia.”



Tống Tử Hàm đối với đồ vật trong nhà Hàn Triết Si coi như tinh tường, biết rõ tủ lạnh ngay tại bên cạnh phòng bếp, mở ra tủ lạnh, bên trong liền có các loại bia cùng đồ uống.



Thời điểm một ly nước trắng đặt ở trước mặt Hàn Triết Si, Hàn Triết Si liền bất mãn nhìn Tống Tử Hàm, “Ta nói là bia.”



Tống Tử Hàm ngồi xuống đối diện hắn, “Vết thương còn chưa tốt, không thể uống.”



Tống Tử Hàm từ nhỏ đã được Ngô Thiến Linh dạy bảo nghiêm khắc sau khi bệnh đối với thực phẩm cấm kỵ cùng thực phẩm rác rưởi độ mẫn cảm đặc biệt cao.



Tống Tử Hàm cũng biết tính hắn, liền nói: “Anh nếu uống không uống nước trắng, ta đây pha thêm đường.”



Hàn Triết Si cầm lấy ly nước trên bàn trà, trong giọng nói luôn không buông tha người, “Cũng không phải học sinh tiểu học, uống nước còn pha đường.”



Nói xong, một ly nước liền toàn bộ uống vào.



Uống nước xong, Hàn Triết Si còn nói muốn tắm rửa.



Trên người còn có vết bỏng, nếu như chạm vào nước sẽ càng nặng thêm! Vì vậy, Tống Tử Hàm lập tức bác bỏ: “Miệng vết thương không thể đụng vào nước, bằng không thì rất khó khỏi.”



Tổng giám đốc bình thường bá đạo không nói đạo lý kiên trì muốn tắm rửa, đem giày da trên chân đá rơi xuống, “Không tắm rửa ta khó chịu.”



Tống Tử Hàm thở dài, không lay chuyển được hắn, bất đắc dĩ nói: “Vậy anh chú ý một chút, đừng làm cho nước dính vào miệng vết thương.”



Hàn Triết Si chân trần đi đến, từ trên cao nhìn xuống, nghiêng đầu tại bên tai Tống Tử Hàm nói: “Ta cái dạng này làm sao có thể không đụng nước, em nếu lo lắng cứ tới đây giúp ta tắm rửa.”



Sau đó, Tống Tử Hàm gương mặt liền hồng từ trán đến cổ, trong lúc nhất thời đáp ứng không được, không đáp ứng cũng không được.



“Không muốn thì nói, không có ai bắt buộc em.” Ngoài miệng nói là như thế, trong nội tâm sớm đã chắc chắn Tống Tử Hàm cuối cùng nhất định sẽ giúp.



Kết quả như Hàn Triết Si sở liệu, Tống Tử Hàm đỏ mặt đã dễ dàng gật đầu rồi.



Tiến vào phòng tắm vòi sen, Tống Tử Hàm đã sớm bật nước ấm, chuẩn bị xong khăn mặt. Quần áo là Hàn Triết Si tự mình cởi, còn lại quần đùi che lấp bộ vị trọng yếu.



Tống Tử Hàm thấy hắn vào, mặt có chút đỏ hồng nghiêng đi, tâm như nổi trống.



“Cũng không phải không mặc gì, sợ cái gì.” Hàn Triết Si nâng lên tay phải xoay mặt cậu lại nói.



Bị ép đối diện với thân thể trắng nõn thon dài của Hàn Triết Si, Tống Tử Hàm cúi đầu tại trong nước ấm quấy quấy, cực lực che dấu bối rối của mình, “Anh xem nước ấm đã đủ độ chưa.”



Nhưng là, lập tức nhớ tới trên tay của hắn có vết thương, không thể động tới, cậu liền đổi giọng: “Là nước ấm, hẳn là được rồi.”



Tự hỏi tự đáp.



Hàn Triết Si đi qua đứng ở trước mặt cậu, trên người hắn còn có vài vết thương khá lớn, cũng chỉ có cởi quần áo ra mới có thể hoàn toàn chứng kiến, trên chân cũng có vết thương.



Ánh mắt thấy tổn thương trên người hắn, Tống Tử Hàm cái mũi liền một hồi chua xót, nhất định rất đau. Vắt khăn mặt nhẹ nhàng lau sạch bờ vai của hắn, động tác rất nhu hòa, sợ làm đau hắn.




“Dùng sức một chút.” Hàn Triết Si có chút nghiêng đầu nói.



Tống Tử Hàm liền đáp ứng yêu cầu của hắn tăng lực độ, nhưng cũng chỉ là mạnh hơn một chút. Sát qua bả vai, lại theo lưng xuống, tránh đi một mảnh vết thương trên eo, cẩn thận từng li từng tí mà dùng khăn mặt lau nhẹ.



Lau lưng xong, tới phía trước. Người kia xương quai xanh nhìn rất đẹp, có góc có cạnh, màu da cũng rất tốt, tựa như ngọc bích.



Không dám ngẩng đầu đối diện ánh mắt của hắn, cho nên, Tống Tử Hàm hơi khẽ cúi đầu, con mắt tận lực chỉ tập trung ở trên nơi mà khăn mặt lau đến.



Lau phía trên, tới phía dưới, bá đạo tổng giám đốc lồng ngực rất cường tráng, lại không nhiều cơ bắp, đường cong rất rõ ràng, màu da trắng nõn.



Hai khoả màu đỏ trên lồng ngực có chút dựng lên, thời điểm Tống Tử Hàm ánh mắt xẹt qua, trong nội tâm liền đột nhiên nhảy dựng, như là nhìn thấy thứ không nên thấy vậy, trong nội tâm một trận khẩn trương, khăn mặt trên tay cũng run lên một chút, không cẩn thận chạm đến vết thương trên bụng, Hàn Triết Si trong miệng có chút buồn bực hừ một tiếng.



Tống Tử Hàm cả kinh, vội vàng nói: “Thực xin lỗi.”



Hàn Triết Si còn có tâm tư cười, “Cũng không phải chưa có xem, khẩn trương cái gì.”



Nói như là người ta đã thấy rất nhiều lần ấy.



Tống Tử Hàm đầu vẫn cúi thấp, hỏi, “Có đau hay không?”



Hàn Triết Si cười khẽ, “Ta đây nếu nói đau, em như thế nào đền bù tổn thất cho ta.”



Tống Tử Hàm tiếp tục lau thân thể của hắn, cầm khăn mặt tại trên làn da của hắn cẩn thận từng li từng tí sát qua, “Không biết.”



Giúp Hàn Triết Si lau xong thân thể, mặc quần áo. Thời gian đã gần giữa trưa, Tống Tử Hàm chạy đi siêu thị mua chút thực phẩm nhét vào tủ lạnh trống rỗng, làm một ít thức ăn thanh đạm cho Hàn Triết Si.



Lại là cháo. Trên người tổn thương nhiều như vậy, phải ăn kiêng, cho nên, ngoại trừ cháo thì không thể nghĩ ra loại món ăn nào có thể nấu. Hàn Triết Si không kén ăn, mấy ngày nay đều ăn cháo, cũng không nói chán ăn.




Đợi hết thảy đã làm xong, Tống Tử Hàm liền nói: “Ta về nhà trước.”



Hàn Triết Si đem chân khoác lên trên bàn trà con mắt nhìn TV phía trước, không có giữ lại, “Tùy em.”



Nhìn ra được trên mặt hắn có cảm xúc không thoải mái, Tống Tử Hàm tại cửa ra vào đi không được ở lại cũng không xong, đã ba ngày không có trở về, mặc dù đã gọi hai cuộc điện thoại về nhà, nhưng là lòng lo lắng Ngô Thiến Linh sẽ suy nghĩ chuyện gì xảy ra, vì cái gì không trở lại, điện thoại như thế nào cũng tắt… Một loạt vấn đề, Tống Tử Hàm như thế nào cũng phải đi về lộ mặt mới có thể khiến cho họ an tâm.



Tống Tử Hàm xoay nắm cửa, quay đầu lại nói: “Ta tối nay tới, mang cho anh bữa tối.”



Sau khi nói xong liền cất bước đi ra ngoài, trong lòng vẫn là có chút thấp thỏm không yên. Nếu là trước đây, Hàn Triết Si nhất định sẽ cường thế giữ lại, nhưng là hiện tại sẽ không, từ lần trước Tống Tử Hàm nói với hắn: “Ta cho anh thứ anh muốn, anh buông tha ta.” Từ khi đó bắt đầu, Hàn Triết Si cũng không ép buộc cậu nữa.



Tống Tử Hàm đi rồi, Hàn Triết Si ánh mắt xem tivi dời tới cửa, nơi người nọ vừa rời đi.



Về đến nhà Tống Tử Hàm bị Ngô Thiến Linh lôi kéo hỏi một lần lại một lần, tổn thương trên tay là chuyện gì xảy ra, như thế nào bị như vậy. Điện thoại như thế nào tắt, mấy ngày nay ở nơi nào…



Tống Tử Hàm cũng biết, lại để cho mẫu thân đại nhân lo lắng. Vì vậy chậm rãi giải thích nói, điện thoại bị mất, mấy ngày nay ở nhà một người bạn, hắn bị bệnh nặng, tổn thương trên tay là cùng đồng sự đi quán đồ nướng không cẩn thận bị phỏng, hết thảy giải thích đều rất phù hợp lẽ thường, cho nên Ngô Thiến Linh liền tin tưởng.



Tống Tử Hàm tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra, Ngô Thiến Linh đã đem đồ ăn giữa trưa đun nóng, còn làm thêm một đĩa thịt bò xào. Tống Tử Hàm ngồi trên bàn ăn, đột nhiên nghĩ đến Hàn Triết Si mấy ngày gần đây đều ăn cháo.



Đang ăn cơm Tống Tử Hàm quay đầu hướng Ngô Thiến Linh nói: “Mẹ, ta có người bằng hữu bị bệnh nặng, đợi lát nữa ta còn phải đến thăm hắn, ngươi có thể làm súp được không?”



Ngô Thiến Linh nghe xong bằng hữu bị bệnh, liền hỏi: “Ai ôi!!! Bị bệnh gì ah. Nghiêm trọng không?”



“Không quá nghiêm trọng.”



Ngô Thiến Linh lau tay trên tạp dề, “Chờ ta đi mua con gà, với một ít nhân sâm, ngươi đợi lát nữa liền mang qua.”




Tống Tử Hàm khẽ cười cười, “Cảm ơn mẹ.”



Ngô Thiến Linh một bên cởi ra tạp dề vừa nói: “Cám ơn cái gì, không phải là chỉ là canh gà thôi sao, làm như chuyện lớn không bằng.”



Nồi canh gà phải nấu rất lâu, Tống Tử Hàm trước đi mua một chiếc điện thoại di động, rồi trở về đợi canh gà.



Canh gà của Ngô Thiến Linh Tống Tử Hàm ăn từ nhỏ đến lớn cũng không có chán, nếu Hàn Triết Si ăn sẽ là biểu lộ gì đây?



Tống Tử Hàm mang theo hộp giữ ấm, canh gà hầm bốn tiếng hương vị nồng đậm, từ lúc gà hạ nồi một giờ sau liền nghe thấy được mùi hương.



Bởi vì phải chờ canh gà, thời điểm Tống Tử Hàm đi đến nhà Hàn Triết Si, trời đã tối rồi.



Dùng chìa khóa mở cửa nhà Hàn Triết Si, lại phát hiện đèn đều không có mở. Ánh sáng máy tính chiếu lên gương mặt người nọ đang ngồi trên ghế sofa, tay trái bị băng bó, bàn tay phải quấn băng gạc tại trên bàn phím gõ.



Tống Tử Hàm trong chốc lát giật mình, người kia, như thế nào không yêu quý chính mình như vậy!



Mò tới bảng điện, Tống Tử Hàm dùng tay trái đang trống nhấn xuống công tắc, phòng khách lập tức liền sáng.



Người ngồi ở trên ghế sofa xem máy tính lúc này mới nghiêng đầu nhìn qua, “Đói bụng.”



Như một tiểu hài tử.



Tống Tử Hàm đi qua đem hộp giữ ấm đặt bên cạnh hắn, ngồi xuống, xoay mở nắp hộp giữ ấm, bên trong hương vị canh gà nồng đậm liền nhẹ nhàng bay ra.



Tống Tử Hàm nói: “Mẹ ta làm, anh nếm thử.”



Hàn Triết Si một tay cầm máy tính lên, Tống Tử Hàm thấy hắn muốn dùng cánh tay băng bó lấy máy tính ra, tay chân lanh lẹ giúp hắn cầm. Tổn thương trên bàn tay còn chưa khỏe, nếu như bị hắn hành hạ như thế, miệng vết thương sẽ sớm liệt mất.



Nhìn canh gà còn bốc hơi nóng, Hàn Triết Si nghiêng đầu nhìn Tống Tử Hàm, ” Ăn sao đây?”



Tống Tử Hàm lúc này mới kịp phản ứng, đem máy tính để ở trên mặt bàn, sau đó đứng lên, “Ta đi lấy chén.”



Mang chén tới, dùng thìa múc canh vào chén, sắc canh gà vàng nhạt tại dưới ánh đèn sánh mỡ, bên trong còn có mấy khỏa màu đỏ cẩu kỷ tử.



Múc một thìa canh đưa tới bên miệng Hàn Triết Si, Hàn Triết Si há miệng ăn xong, tại trong miệng dư vị một chút, giữa lông mày có chút nhíu lại.



Tống Tử Hàm hỏi: “Được không?”



Người nào đó trả lời: “So với em làm dễ ăn hơn.”



Tống Tử Hàm: “…”



Hàn Triết Si hơi ghé lại gần, “Lại đến.”



Tống Tử Hàm nhìn gương mặt hắn kề tới, trên làn da trắng nõn có mấy chỗ vết thương nhỏ hiện hồng, nhưng là cũng không ảnh hưởng tới đường nét khuôn mặt, nhìn gần hay nhìn xa vẫn là đẹp như thế.



Tống Tử Hàm vội vàng lại múc một thìa nữa đưa vào trong miệng của hắn, Hàn Triết Si há miệng nuốt xuống.



Ăn hai chén canh gà xong Hàn Triết Si hiển nhiên đối với canh gà mỹ vị đã không có bao nhiêu hứng thú, vì vậy liền nhìn vào gương mặt Tống Tử Hàm gần trong gang tấc.



Tống Tử Hàm đối diện với ánh mắt không rõ ý nghĩa của hắn, vừa mới nhẹ chớp mắt, khuôn mặt dễ nhìn của Hàn Triết Si tức thì càng gần, thân thể cách một chén canh gà, môi của hắn phủ lên.



Nhu hòa, nghiền chuyển, nhẹ vươn lưỡi ra liếm môi của cậu.