[Tổng] Hạ Huyền Lục Dazai

Chương 14: Thói đời ngày sau nhân tâm tán




Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên

Edit + beta: Ain Takei

Chương 14. Thói đời ngày sau khi nhân tâm đã tán

Ánh sáng đỏ rực lay động ở trong đêm đen, nhảy nhót đem vầng trăng sáng, thậm chí cả hai mắt của Dazai đều nhuộm thành màu đỏ. Một đống phòng ốc dưới chân núi đều bị thiêu đốt, xà ngang rơi xuống ép sụp những căn phòng đã bị lửa thiêu đến yếu ớt run rẩy. Bó củi bị lửa liếm láp phát ra những âm thanh lách tách hòa cùng với tiếng ầm vang do xà ngang rơi xuống chạm tới mặt đất.

Còn có tiếng quát lớn, tiếng khóc bi thống (bi thương + thống khổ). Rất nhiều người có của cải tích tụ cả một đời đều bị mai táng dưới ngọn lửa lớn thình lình xuất hiện này.

Trong thời gian bảy ngày ngắn ngủi, cái Vạn Thế Cực Nhạc giáo ngay ngắn trật tự này • nơi phảng phất giống như có sự tách biệt với thế giới bên ngoài, cái làng xóm nhỏ kính ngưỡng thần linh, giống như quỷ ở dưới ánh mặt trời mà hoàn toàn biến thành tro tàn.

Thời điểm khi sở cảnh sát nhắc đến cái giáo phái không thể hiểu được này, đại khái cũng chỉ sẽ lắc đầu mà nói một câu 'nhân tâm không cổ'(*) thôi.

(*) Vì không có bản gốc, nên khó dịch chút. Nhưng có hai nghĩa mà các bạn có thể hiểu, một - lòng người không có sự xưa cũ, hai - lòng người không có sự nghiệt ngã. Nhưng mà tôi vẫn không chắc lắm, ai biết thì giúp nha. Cảm ơn.

Dazai đứng ở sườn núi có địa thế cao hơn một chút, cúi đầu nhìn những người phí công sức bận rộn ở ven đám cháy ý đồ muốn dập tắt nó, nhưng tất cả đều vô dụng, Dazai có thể đảm bảo thế lửa kia có thể nhanh chóng lan tràn. Những đống củi lớn cùng rượu được cất giữ đều trở thành vật chất dẫn lửa.

Tại thời điểm sắp đến sáng sớm, hết thảy mọi thứ ở đây đều sẽ biến thành tro tràn.

Dazai xoay người đẩy ra cửa lớn của đại điện. Anh giống như bất cứ một cái tín đồ thành kính giáo chủ nào đó vậy, vững vàng đi về phía đệm hương bồ giành cho những tín đồ của Douma, vén chiếc áo gió lên, ngồi xuống.

Douma vẫn ngồi trên ngự tòa ở phía cao cao, trong mắt vô hỉ vô bi, nhưng những trượng băng vờn quanh thân có thể xưng là 'lửa giận cụ thể hóa'. Hắn hẳn là tức giận, cũng không chỉ là vì 250 người bỏ chạy mà cả Vạn Thế Cực Nhạc giáo cũng bị hủy rớt.

Khói độc cấu thành băng tràn ngập ở trong cả tòa đại điện, đây là Huyết Quỷ Thuật mà Douma chỉ sử dụng khi đối mặt với với kiếm sĩ của Sát Quỷ Đoàn có thể chiến đấu với hắn một trận ra trò. Hắn tương đối thích dùng thiết phiến của chính mình trực tiếp để hoa khai(*) máu thịt của bản thân.

(*) Kiểu tự rạch một (vài) đường ấy, dùng từ khác cảm thấy không hoa mỹ bằng nên để nguyên -)

Cũng không phải hắn hưởng thụ như vậy, trên thực tế hắn căn bản không thể cảm thấy vui vẻ, nhưng làm vậy càng tốn ít sức, vì thế hắn cứ thuận tay làm như vậy.

Hắn cân nhắc bản thân hẳn là nên cảm thấy cực kì tức giận. Nhìn thấy Vạn Thế Cực Nhạc giáo của chính mình bị đốt thành cái dạng này, trình độ phẫn nộ sẽ ngang bằng với việc một tuần ăn thiếu nữ đều không thấy ngon đi?

Khả năng còn có thể tức giận hơn một chút, cho nên còn phải làm ra biểu hiện đáng sợ hơn một chút, tốt nhất có thể làm cho Dazai Osamu lộ ra biểu tình sợ hãi giống như khi nhân loại bình thường nhìn thấy gương mặt thật của hắn. Đương nhiên, Dazai tuyệt đối sẽ không cảm thấy sợ hãi, giống như Douma tuyệt đối sẽ không cảm thấy tức giận.

Nhưng mà Douma đã mất công nỗ lực biểu diễn như vậy rồi, Dazai là người xem cũng đều là diễn viên, chẳng phải cũng nên tỏ vẻ một chút sao? Bằng không quá thất lễ, hẳn là hắn sẽ thật sự tức giận.

Đúng rồi, nguyên nhân tức giận cũng không phải bởi vì Dazai thiêu hủy vàng bạc của tín đồ, làm cho bọn họ ruồng bỏ giáo lí của Vạn Thế Cực Nhạc giáo.

Những cái tín đồ nản lòng thoái chí đó khi rời đi từ trên phế tích sẽ sớm phát hiện những bộ bạch cốt cùng hoàng kim tùy ý vương vãi ở trong rừng cây chưa có lửa lan đến gần.



Làm giáo chủ, Douma đương nhiên không thiếu cung phụng, là nơi cung cấp kinh tế lớn nhất cho Muzan. Lớn thứ hai là từ những tác phẩm chế tác hoàn toàn có thể xưng là những cái hũ đầy nghệ thuật của Gyokko. Đương nhiên, thường thường Gyokko vẫn hay kiếm tiền dựa vào cách giết chết những người giàu có đến mua đồ của hắn, cũng chính là đánh cướp.

Mà Dazai cư nhiên lấy tất cả mọi thứ trong kho đem phân phát cho mấy tên tín đồ, không thể không nói đó chính là khiêu khích trắng trợn đối với Douma.

Mà người cứ khiêu khích như vậy đối với ác quỷ, cư nhiên đang ngồi với tư thái không đoan chính lắm ở trước mặt con quỷ có mái tóc bạc. Mũ giáo chủ đoan đoan chính chính mà nằm lăn lóc ở cạnh người Douma, nhưng mà vì đệm mềm mại quá, nên nhìn có chút buồn cười. Tựa như dùng thân thủ hái nó xuống, cái người —— quỷ —— động tác của hắn tuy thập phần cẩn thận, lại giống như không thể che giấu được tâm tình khinh thường không muốn nhìn lại đối với nó.

"Lá gan của Dazai - kun thật là lớn nha," Douma lắc lắc thiết phiến sắc bén trong tay, lắc đầu nói, "Là do mệnh lệnh của Muzan đại nhân sao —— ngươi cho rằng ta thật sự sẽ không làm ngươi bị thương?"

Hắn nhảy từ đài sen ngự trên đài cao xuống một cách uyển chuyển nhẹ nhàng, khi cần mượn lực nhảy thì ở dưới mũi chân giống như có đồ vật trong suốt chợt lóe rồi biến mất, như là băng sương đang nâng thân thể hắn. Cứ như vậy, Douma đạp hàn băng đi đến trước mặt Dazai, không chút khách khí mà chiếm cứ cái đệm hương bồ vốn dĩ giành cho các tín đồ.

Hiện tại hai người đang chân chính mà đối mặt với nhau. Ngọn lửa đang lan tràn ở dưới chân núi đem tòa đại điện này biến thành cái lồng hấp, nhưng quanh thân Douma luôn tràn ngập hàn khí nào đó, như là lá cây bằng băng lại nở ra hoa sen, không nhiễm phàm trần lại lạnh lẽo đến cực điểm.

"Không phải nha," Dazai cười tủm tỉm mà nói, giống như anh nửa điểm cũng không cảm nhận được bầu không khí chung quanh ngày càng căng thẳng cùng độ ấm càng ngày càng hạ thấp. Băng độc sương mù từ trên người Douma không thể ngăn cản mà lan tràn ra xung quanh, đến bên cạnh anh, liền chỉ như là độ ấm hơi thấp, ngược lại không khí tràn ngập độ ẩm mới mẻ mà thôi.

"Bởi vì Douma - kun sẽ không thật sự tức giận —— đấy chính là nguyên nhân khiến ta không hề kiêng nể gì cả," Đôi mắt màu nâu cọ của Dazai đối diện với con ngươi bảy màu của Douma, không hề cố kỵ mà nói ra câu có thể khiến bất cứ con quỷ hay người nào nổi giận lôi đình, "Mà cho dù ta làm cái gì, nói cái gì đi chăng nữa, việc đó có quan hệ với ngươi sao?"

"Vốn dĩ ngươi căn bản không thể cảm nhận được."

Cảm xúc có thể miêu rả giống như lửa giận quanh người Douma đột nhiên giống như sương mù băng giá nhẹ nhàng biến mất không còn bóng dáng. Dazai không làm ra bất cứ động tác gì, chỉ ngồi đó nhìn hắn, đây có chút không giống Dazai lúc bình thường.

Bình thường Dazai sẽ làm một con người nhọc lòng hoàn mỹ, dùng lời nói hoa mỹ hoặc chua xót để dẫn đường cho mục tiêu làm việc mà mình muốn làm, không dung túng cho nửa điểm lệch lạc. Nhưng anh hiện tại giống như đã cởi bỏ lớp mặt nạ, trên mặt không hề có biểu tình mà trực tiếp nói thẳng.

"Dazai - kun làm sao mà biết được nha?"

Douma vẫn như cũ dùng cái loại giọng điệu cùng từ ngữ nhẹ nhàng này để nói, hắn không hề khẳng định, nhưng rõ ràng đã cam chịu câu hỏi của Dazai. Sau khi buông bỏ lớp ngụy trang, trọng giọng nói của hắn liền biến mất tất cả cảm xúc vui sướng hay khiêu thoát(*). Hắn cũng hoàn toàn trở về với bộ dáng nguyên bản, trên mặt không có biểu tình, trong con ngươi lưu li rực rỡ bảy màu kia cũng không còn nước mắt ấm áp mà là hàn băng lạnh lẽo không thể hòa tan cho dù dùng bất cứ cách nào.

(*) Khiêu thoát: nhẹ nhàng

Buồn cười nhất chính là, mặt nạ của hai người bọn họ chỉ có thể hoàn toàn dỡ xuống ở trước mặt đối phương, bởi vì chỉ có quái vật mới có thể lí giải quái vật. Người khác chỉ có thể sợ hãi hoặc đồng tình, nhưng đối với những con quái vật vô tâm mà nói những thứ đó đều là râu ria không quan trọng.

Hai con quái vật đều không có tình cảm đối mặt bới nhau, thẳng đến khi Dazai dẫn đầu cúi đầu vươn tay về phía Douma đang ngồi. Không mang theo bất kì cái ám khí bí mật gì, lực đạo mềm như bông cơ bản không thể cắt qua làn da của quỷ.

Người sau cũng không trốn, cũng không hung hăng tát bay bàn tay của anh, hoặc dùng thiết phiến cắt đứt mạch máu phá lệ dễ dàng thấy được trên làn da trắng nõn để màu đỏ của máu rơi xuống bên trên chiếc áo màu đỏ sậm của Douma. Chỉ là có chút đáng tiếc, máu của người này khi rơi ra nhất định sẽ đẹp hơn so với hoa sen bằng băng, nhưng mà trừ bỏ những cô gái xinh đẹp mĩ lệ, Douma đều không có hứng thú muốn ăn cái gì khác.

Đầu ngón tay hơi lạnh của Dazai chạm vào làn da càng lạnh lẽo của Douma, vậy mà lại lộ ra sự ấm áp khác thường.

Không, cũng không phải là ảo giác, toàn bộ những tảng băng xung quanh đều tạm thời tan rã, độ ấm nóng rực của ngọn lửa phía xa bắt đầu liếm láp làn da của hai người.

"Bởi vì từ rất lâu trước kia, ta cũng mang loại bộ dáng khiến người buồn nôn như thế này, " Dazai nói, "Nhưng mà ông trời lại đem loại may mắn mà ta không xứng đáng buông ở trên người ta, xem ra ngươi lại không có cái vận khí này."

Thật là tổn thương người nha, Douma thầm nghĩ, nhưng trong lòng cũng không có bất luận ý vị thương cảm hay thống khổ, hắn chỉ có chút tò mò. Sự thiếu hụt tình cảm đối với hắn cũng không có sự ảnh hưởng lớn lắm, hắn chính là cho rằng bản thân cứ như thế này, giống như quái vật có thể phủ thêm da người, làm sứ giả của thần linh để tạo cầu nối giữa người với Người, vẫn được các tín đồ tôn sùng như cũ.



Khiến người khác buồn nôn cũng được, chết lặng lạnh nhạt cũng được, Douma không thèm để ý. Hắn chưa từng quá để ý việc gì đó, chuyện cũ bi thương của giáo chúng đập mạnh vào mặt băng trong lòng hắn cũng không thể tạo ra được một vết rạn, ngay cả nước mắt của chính mình khi dừng ở bên trên lớp băng cũng bị đông thành những quả cầu nhỏ mà văng tứ tán. Cho dù sống sót hay chết đi, hoàn toàn không biết gì cả hay toàn trí toàn năng, đều không sao cả, thế nào cũng được.

Chỉ cần đóng vai tốt một bộ phận 'muốn sống sót' kia là được, liền có thể làm bộ chính mình không phải là loại quái vật ngay cả đồ vật cũng không bằng. Ít nhất còn có thể túm góc áo bộ âu phục tinh xảo chỉnh tề kia của Kibutsuji, vải vóc ở trong lòng bàn tay không hề có bất cứ độ ấm nào, nhưng có thể tạo ra cơ hội, thuận miệng cười khóc lóc kêu một câu ' Muzan đại nhân '.

Bị Thượng Huyền Tam chém bay nửa cái đầu cũng có thể khôi phục trở lại, làm bộ con quỷ có mái tóc màu hồng mất trí nhớ cuồng đánh đấm kia là bạn bè tốt nhất của chính mình, mỗi lần hội nghị đều phải nói một câu cùng Kokushibo - san, sau đó lại cướp đi một cái bình mà Gyokko mới chế tác đem về giáo phái, còn muốn nói chuyện phiếm cùng Daki nhỏ nhắn đáng yêu, thẳng đến khi Giyuutarou không thể chịu đựng nổi nữa mà chui ra, nhảy dựng lên mà đánh đầu hắn.

Là mục tiêu thông thường, một chút động lực khiến hắn ăn thịt người đến từ việc xử lí xác người trống rỗng vô hồn giống như xử lí rác rưởi. Đương nhiên, thịt của các cô gái nhỏ ăn tương đối ngon chính là nguyên nhân lớn nhất.

Nhưng đột nhiên, hắn muốn biết vài điểm.

Là dạng người gì, có thể lôi quái vật ra khỏi vực sâu thăm thẳm. Tồn tại mới có thể tiếp tục, Douma thầm nghĩ, chỉ có tiếp tục sống mới có thể đi tìm kiếm đi. Loại chuyện ' tưởng tượng ' này thật sự vượt qua phạm vi năng lực của hắn.

Nhưng độ ấm kia nhất định sẽ khiến người run rẩy, so với sự ấm áp ở đầu ngón tay của Dazai còn hơn vài phần, thậm chí có thể ấm đến mức làm tan lớp băng lạnh lẽo.

"Thật là khiến người khác hâm mộ, Dazai - san."

Hắn nghe thấy sự trống rỗng của mình mà nói. Douma chỉ dùng danh xưng ' san ' cho những cường giả mà mình thừa nhận, đây có lẽ là thói quen nhỏ mà chính hắn cũng không có phát hiện, hoặc có phát hiện cũng không thèm để ý.

Hắn đứng lên, múa may thiết phiến, hai con rối nhỏ bằng băng bắt đầu thành hình trong bãi tuyết dưới cây quạt sắt. Chúng nó cũng không sợ hãi nóng bức, cùng nhau giơ quạt múa lên, băng nhận(*) xé rách mặt tường của đại điện, chế ra một cái khung cầu bằng băng.

(*) Băng nhận: nôm na là băng có hình dạng giống vũ khí có mũi nhọn, chắc là chiêu Tản Liên Hoa

Băng sinh ra từ Huyết Quỷ Thuật ngạnh sinh sinh mà đứng ở giữa biển lửa, phô ra một loại không nhiễm nửa điểm nhiệt độ, lại phản quang ra ánh sáng thành cây cầu băng lộng lẫy chói mắt nhất. Douma bước lên trên mặt băng, đi trên mặt băng mà đơn giản giống như trên đất bằng, mũi chân điểm nhẹ giống như đang khiêu vũ ở trên đó.

Hắn giống như thật sự không thèm để ý, cũng không có khả năng vì khuất nhục mà làm ra loại hành vi đi trả thù các tín đồ. Douma dẫm lên cây cầu băng rời đi. Ba tiếng nhạc leng keng rung động vang lên giống như từ nơi chín tầng mây dội xuống, lại như từ bên trong động của ác quỷ nơi vực sâu vạn trượng truyền lên.

Bóng dáng của Douma từ nơi tràn ngập huyết sắc một phương này mà biến mất, bước vào bên trong tòa thành bằng gỗ tên Vô Hạn Thành. Giống như đang lo sợ thế lửa sẽ lan đến Vô Hạn Thành, Nakime lập tức đóng cửa không gian lại.

Dazai nhìn khối băng tan rã vì mất đi sự chống đỡ của Huyết Quỷ Thuật, vết nước từ từ lan xuống dưới chân anh, từ vết nứt của bê-tông bị băng phá vỡ lúc trước mà rời khỏi biển lửa. Chỉ thấy một chiếc áo gió đen phất động ở bên trong biển lửa, thật giống như biển lửa ở trước mặt anh cũng đã tự động tách ra.

【 Những ngày ở Vạn Thế Cực Nhạc giáo · xong 】

__________________

Ain: xem, hai ảnh đế nói chuyện với nhau:)))

Sang chương này anh ta - Douma, lại về với bản chất mà tôi biết rồi:)))))))

Nay mới xin được per của một bạn, sẽ đăng thêm hai truyện mới song song với truyện này đó:)))