Tổng Tài Ác Ma Đối Đầu Với Nữ Tiểu Thư Ngang Ngược

Chương 66: Sơ Lược




- “Hạ Hy anh biết em vẫn còn ghét bỏ anh nhưng mà em đừng nghĩ tới việc lợi dụng nó mà thách thức giới hạn của anh”

Hắc Thiên tức giận, có phần cáu ghét nhưng lời nói vẫn còn có phần nhỏ nhẹ. Anh không muốn la mắng chửi cô vì sợ cô tổn thương thêm lần nữa và một phần ác cảm về anh ngày một tăng.

- “Anh không thích thì có quyền vứt bỏ nó mà”

Hạ Hy vô cảm nhạt nhẽo rồi đi ngang qua người Hắc Thiên trở về phòng.

Hắc Thiên cạn lời đành đi xuống dưới nhà ra lệnh cho người làm dọn sạch sẽ chiến trường mà Hạ Hy gây nên.

Phải mất gần buổi tối mới dọn xong. Hắc Thiên đói bụng thì đi xuống dưới bảo người làm dọn. Nhưng thứ chờ đợi anh chẳng phải là sơn hào hải vị mà chính là đĩa sầu riêng, món ăn khiến anh kinh tởm tới phát ói. Hắc Thiên ngay lập tức buồn nôn chạy nhanh vào phòng vệ sinh nôn ói liên tục.

Hắc Thiên mệt mỏi đi lên phòng ở lầu 3 nghỉ ngơi. Ở dưới phòng mình cũng không được,thư phòng thì lại càng không. Hắc Thiên bị như vậy lại không trách móc Hạ Hy một lời mà vẫn để Hạ Hy tự ý làm tự do. Anh nghĩ chỉ có thể làm thế mới khiến cô thoải mái và có thể bù đắp tổn thương cho cô. Sau chuyện này Hắc Thiên lại càng yêu cô nhiều hơn chứ không hề giận dỗi hay ghét bỏ.

Hạ Hy sau khi thành công kế hoạch thì vui mừng lên giường chat với hai cô bạn tâm sự, vui đùa và kể về thành quả cả ngày hôm nay.

Chắc rằng Hạ Hy sẽ không dừng lại ở đây, ngày mai không biết cô sẽ làm gì để hành hạ Hắc Thiên nữa.

Rất nhanh một ngày mới đầy phấn khởi với Hạ Hy nhưng lại là một ngày mệt mỏi của Hắc Thiên. Anh không ăn gì mà đi làm mà có ở nhà ăn thì cũng chẳng biết ăn gì vì bây giờ trong nhà chỉ toàn sầu riêng. Hắc Thiên sáng sớm dậy anh không dám nhìn hay lại gần bất cứ chỗ nào vì chỗ nào xung quanh anh cũng có boa cẩm chướng. Anh sợ hãi nhanh chóng chuẩn bị rồi đi làm với vẻ mặt tái nhợt.

Nhìn bộ dạng hiện giờ của anh, Hạ Hy thỏa mãn khoái chí bật cười lớn.

Sau khi Hắc Thiên rời khỏi nhà, Hạ Hy một lần nữa nhờ Ma Lão đưa mình ra ngoài vì cô cần mua đồ.

Ma Lão thở dài trong lòng đặt nhiều dấu chấm hỏi chẳng biết phu nhân tương lai của thiếu gia mình định bày trò gì nữa đây. Nghĩ cũng chẳng dám nghĩ vì mỗi lần nghĩ tới Ma Lão đều rùng mình. Ma Lão bây giờ mới biết sợ phụ nữ như Hạ Hy. Cô nhìn xinh đẹp ngây thơ nhưng một khi ra tay thì có là sư tử chúa hay hổ gì cũng bị cô thuần hóa được. Hôm nay Hạ Hy mặc chiếc váy đen body huyền bí, cổ lọ kín daod nhưng chiếc váy body này làm tôn lên ba vòng gợi cảm của cô. Để không phản cảm, Hạ Hy như mọi lần mặc thêm chiếc áo khoác dài qua gối làm cô tôn lên vẻ sang trọng quý phái.

Hạ Hy lên xe rồi nhờ Ma Lão đưa mình tới Auto Show. Auto show là cửa hàng xe ô tô to lớn rộng rãi nổi tiếng tại Los Angeles. Ma Lão nghe xong thì tò mò bèn hỏi:

- “Cô tới đó mua xe sao?”

- “Ừm”

- “Nhưng mà chẳng phải ở nhà có rất nhiều xe rồi mà”

- “Không thích tôi thích mua xe mới”

Ma Lão lắc đầu thở dài bất lực thay cho Hắc Thiên.

Tới nơi, không còn xa lạ hay ngỡ ngàng,Hạ Hy được săn đón huênh ngang từ tất cả nhân viên,quản lý. Họ thấy Hạ Hy như thấy vị cứu tinh của thương hiệu mình.

Hạ Hy đi vào chẳng cần đắn đo suy nghĩ hay chọn lọc kĩ càng gì, cô đi ngang qua chiếc xe nào thì ra lệnh thanh toán ngay lập tức. Hạ Hy đi qua xe nào liền chỉ tay muốn mua. Tổng cộng sau khi cô đi một vòng thì có tới 7 chiếc xe được thanh toán. Cô khiến quản lí ở đó chân đứng không vững chẳng biết nên mừng hay nên khóc vì lần đầu tiên trong lịch sử có người vung tiền như lá mít và một lần chốt 7 chiếc xe của 7 thương hiệu lớn khác nhau như:Bugatti La Voatio Noire,Rolls-Royce Boat Tail,Mercedes-Maybach Exelero, SP Automotive Chaos… Toàn những loại thứ dữ mà bao người mong ước.

- “Tiểu thư Thẩm à, cô chắc chắn là 7 con xe này chứ?”- Quản lý của cửa hàng muốn chắc chắn nên hỏi lại.

- “Ông muốn tôi nói lần hai?”-Hạ Hy cau mày hỏi ngược.

- "À không không tôi xin lỗi ạ. Cô đợi tôi một lát,chúng tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị hồ sơ giấy tờ."Nói rồi ông ta nhanh chóng chạy nhanh vào làm giấy tờ.

Ma Lão đứng bên nãy giờ vẫn chưa hoàn hồn được, anh cứ đứng sựng nãy giờ tầm được 10 phút rồi mà còn chứ tỉnh táo. Anh bị Hạ Hy hớp hồn bằng cách làm lúc nãy. Ma Lão muốn hỏi cô có bị điên không hay sao mà một lần mua xe mà giống như đi đốt gia tài thế nhưng mà đời nào dám hỏi. Hỏi ra có khi bị ăn đạp mấy phát.

- “Cậu có nghĩ tôi mua ít quá không?”

Hạ hy xoay người lại hỏi Ma Lão

- “Tiểu… tiểu… thư c…cô nói là ít sao??”

- “Ừm hứm… ít nhỉ”

- “Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại nếu thiếu gia mà biết chắc sẽ…”

- “Sẽ sao?? Giết tôi,đánh tôi hay la mắng tôi? Nếu vậy thì tôi cũng muốn xem thử lắm”

Hạ Hy đắc ý suy nghĩ rồi nói đơn điệu như chứ từng xảy ra chuyện gì.



Được một lúc,thủ tục chuyển nhượng xe đã xong và đây là thời khắc quan trọng nhất chính là thanh toán.

- “Tiểu thư,cô muốn thanh toán theo phương thức nào ạ?”

- “Dùng thẻ tín dụng đi”

- “Dạ”

Nói rồi Hạ Hy rút trong ví ra chiếc thẻ đen Centurion của American Express khiến bao người ở đó phải trầm trồ hoảng hốt. Đặc biệt và bất ngờ hơn nữa đây chính là thẻ của Hắc Thiên.

Hắc Thiên lo cho cô ở nhà buồn nên đưa cô để đi mua sắm xả stress,chắc anh không ngờ tới chuyện này nhỉ.

- "Tổng giả trị của 7 chiếc xe là… "

- "Ông đợi gì nữa? Nói "

- “60 tỷ đô”

- “Ồ này quẹt thẻ nhanh đi”

Hạ Hy nghe xong cũng hài lòng với thành quả tiêu tiền của mình. Cô đưa thẻ cho ông ta thanh toán rồi đi về.

Hạ Hy rất có tâm nên đã không e ngại tặng Ma Lão một chiếc:

- “Ma Lão anh thích chiếc nào thì cúe việc lấy,coi như tôi trả công cho anh vì hai ngày nay đưa đón tôi”

- “À quên nữa, cho ngưởi lái xe về nhà giúp tôi”

Dặn dò xong cô lên xe đi về nhà.Ma Lão trong phút chốc lại đứng ngây ngốc làn thứ N lần,đúng là đi với cô thì sẽ được xem trọn vẹn từ bất ngờ ngày sang bất ngờ khác.

Về tới nhà,các siêu xe đắt đỏ lần lượt đậu khấu sân biệt thự khiến người khác phải xúm lại xem chuyện gì đang xảy ra.

Hắc Thiên đang làm việc thì nhận được thông báo 60 tỷ từ ngân hàng đã được xài dùng để mua 7 chiếc xe thì sửng xót. Anh lập tức gọi điện về nhà hỏi quản gia Trần thì mới biết Hạ Hy vừa tậu 7 chiếc siêu xe và xài thẻ của mình. Hắc Thiên thật sự giống như một con người bị nghiện vợ vậy. Anh không hề tức giận anh chỉ đang sửng xót vì làn này cô dùng tiền của anh. Tiền thì anh không bao giờ tiếc và đặc biệt anh cũng chẳng phải là người luôn keo kiệt ki bo đối với Hạ Hy. Những việc Hạ Hy đang làm chỉ khiến anh buồn cười vì sự giận dỗi đáng yêu này.

“Em nghĩ chỉ cần làm như vậy thì anh sẽ tức giận sao Thẩm Hạ Hy?”

Amh đăm chiêu suy nghĩ rồi tự cười một mình.

Đến trưa Hắc Thiên về nhà, Hạ Hy vui mừng khi anh về cô muốn xe anh tức giận nhưng không. Anh về không những không tức giận mà còn ôm cô từ phía sau,chui đầu vào hõm cổ của cô nói:

- “Hôm nay em đi mua sắm mệt chứ?”

- "…" Hạ Hy đang trầm tự tại sao anh không tức giận.

Hắc Thiên cười nhẹ đứng trước mặt cô nói:

- “Tại sao lại mua xe nhiều vậy chứ?”

Hạ Hy nghe hỏi về xe thì lậo tức vui vẻ:

- “Vì mó đẹp nên em mua”

- “Nó đẹp chỗ nào? Nếu em muốn siêu xe thì ngày mai anh đưa em sang Úc để em dễ lựa chọn hơn nhé?”

Hạ Hy giật phắt người chẳng phải tức giận sao, sao lại rủ người ta đi sang Úc mua xe nữa chứ? Có khùng không? Hay là làm việc nhiều quá rồi đâm ra ảo tưởng hả má.

- “Hắc Thiên có phải nh bị đau chỗ nào không?”

- “Hử? Tại sao em lại hỏi như thế chứ?”

- “À… không không có gì”

Hạ Hy bực mình lên phòng. cô không ngờ mình làm tới mức đó mà Hắc Thiên không tức giận cáu gắt ngược lại còn dịu dàng với cô hơn nữa.

Rồi tiếp theo nên làm gì đây? Không lẽ xài chiêu khiến anh ghét nhất chính là cặp kè với đàm ông khiến anh hiểu làm ghen tức giận.

- “Thôi làm vậy chắc anh ta băm xác mình cho cá ăn luôn quá không được không được”

Hạ Hy chỉ vừa suy nghĩ thôi mà đã dẹp bỏ ngay lập tức.Cô một phần sợ anh ghen quá mức, một phần không thích xài cách bẩn thiểu đó. Nếu làm vậy chỉ khiến bản thân cô thêm dấy bẩn thêm thôi và cô vẫn muốn tôn trọng Hắc Thiên.

Đang suy nghĩ thì người làm gọi cô xuống ăn trưa. Hạ Hy đành xuống ăn

Hắc Thiên đã ngồi chờ cô sẵn chỉ cầm cô xuống là bắt đầu dùng bữa.

- “Em mau ngồi xuống ăn đi”

- “Ừm”

Trong bữa ăn,không ai nói gì vì có vài phần e ngại. Hắc Thiên muốn nói chuyện với cô nhưng lại sợ cô ghét bỏ nên thôi. Còn Hạ Hy im lặng chỉ muốn suy nghĩ nên làm gì tiếp theo để chọc giận anh.

Đường đường là vị tiểu thư nết na,dịu dàng,xinh đẹp, lịch sự vậy mà bây giờ phải lao đầu vào suy nghĩ để tìm cách chọc phá người khác có phải quậy phá quá rồi không?Hắc Thiên uống tới khi say mềm rồi được Đình Nam đưa về Wanderheart.

Trong lúc ngủ Hắc Thiên liên tục gọi tên Hạ Hy khiến Đình Nam đứng cạnh phải lắc đầu ngao ngán.Đình Nam định báo cho Hạ Hy biết nhưng giờ đã 12h đêm rồi điện cho cô có hơi mất lịch sự nên đành thôi.

Còn Hạ Hy bên này,cô trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Môi cô bây giờ đã sưng tấy lên,vừa tê vừa nhức khiến cô chẳng đời nào ngủ được.

Hạ Hy ngồi dậy lấy đá chườm những chẳng đỡ một tí nào. Cô bực mình mắng chửi Hắc Thiên.

- “Cái tên đáng ghét vừa có dự định tha thứ vậy mà … dám làm vậy với mình.”

- “Giận tiếp cho đỡ tức vậy”

Cô chửi đã rồi mới lên giường cố gắng nhắm mắt lại ngủ. Ngủ không được cô chuyển sang đếm cừu. Đến giờ cô mới nhận ra cô ngủ không được không phải vì môi cô đau mà là không có Hắc Thiên. Cứ nửa đêm ở nhà Hắc Thiên, tuy cô ngủ nhưng vẫn cảm nhận được giữa đêm anh vào ôm cô ngủ đến sáng rồi dậy trước. Hạ Hy biết nhưng vẫn không làm gì vì chính cô cũng đang mong đợi điều đó.

Được Hắc Thiên ôm mỗi lúc ngủ khiến cô có cảm giác ấm áp,an toàn như được che chở mà chẳng cần tỏ ra mạnh mẽ. Được anh ôm ngủ khiến cô quen với cảm giác đó nên giờ thiếu anh cô ngủ cũng chẳng được.

Hạ Hy khó chịu dậy đi tìm thuốc ngủ, cô uống một viên rồi bắt đầu ngủ.

Đến sáng sớm, Hắc Thiên giật mình tỉnh giấc. Anh gọi quản gia Trần lên hỏi chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua.

quản gia Trần thuật lại câu chuyện. Hắc Thiên nghe xong thì lấy hai tay xoa xoa nhẹn hai bên thái dương. Chỉ một lúc ngay sau đó, anh liền nhớ tới Hạ Hy.

- " Hạ Hy vẫn chưa về nhà sao?"

- “Dạ chưa ạ”

Hắc Thiên nghe Hạ Hy chưa về nhà thì anh lập tức thay đồ rồi lao nhanh ra ngoài lấy xe phi thẳng tới chung cư của Hạ Hy.

Đến nơi,anh mở cửa đi vào. Thấy căn nhà chẳng có ai Hắc Thiên bắt đầu tìm kiếm. Anh đi thẳng lên trên phòng thì phải nói là thở phào nhẹ nhõm

Bóng hình nhỏ nhắn đáng yêu đang ngủ say mệ mặc kệ đời.Hắc Thiên trong trạng thái không vui nhưng cũng phải phì cười vì độ đáng yêu của cô. Anh mau chóng đi lại nằm cạnh cô rồi ôm cô từ phía sau.

Hạ Hy cảm giác được có người bên cạnh và mùi hương quen thuộc thì xoay người lại ôm chầm lấy Hắc Thiên mà vùi đầu vào vòng tay của anh rồi ngủ tiếp. Do tối hôm qua ngủ muộn nên bây giờ Hạ Hy buồn ngủ là đúng.

Hắc Thiên ngắm ngía khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi rồi chợt nhận ra đôi môi hồng đào của cô bị sưng tấy lên. Hắc Thiên nhớ lại chuyện hôm qua thì tự trách bản thân. Anh nhẹ nhàng dùng tay sờ nhẹ vào đôi môi cô mà xoa nhẹ.

Anh cảm thấy có lỗi khi hôm qua hành động như vậy với cô. Chờ khi cô tĩnh dậy anh sẽ xin cô tha lỗi và chịu hình phạt do cô ban ra.

Ngủ được một lúc thì Hạ Hy tỉnh giấc. Cô uốn mình vô thức quay sang thì thấy Hắc Thiên đang nằm cạnh đã vậy còn đang nhìn chằm chằm về phía mình. Hạ Hy giật mình dụi mắt.

Hắc Thiên thấy vậy bật cười rồi lên tiếng:

- "Em dụi mắt làm gì? "

- “Hắc Thiên sao anh lại ở đây?”

- “Này tiểu bảo bối,em ở đây thì tại sao anh dám ở chỗ khác”

Hạ Hy nghe anh nói vậy thì mới nhớ lại chuyện hôm qua anh bỏ cô đi như thế nào. Cô bĩu môi hờn dỗi khinh mỉ khi nghe anh nói:

- “Điêu thế hôm qua còn bỏ người ta rồi đi ra ngoài luôn. Bây giờ mà còn dám nói vậy nữa sao?”

Hắc Thiên nghe vật thì bật cười. Không hiểu sao hôm qua anh còn uống rượu than thở vậy mà sáng nay nhìn thấy Hạ hy trong trạng thái vừa dỗi hờn vừa đáng yêu thì lại khiến anh cười toe toét nguyện một buổi sáng. Đây có phải là hình dáng của Lục tổng ác ma đây không?

- “Vậy hửm? Lúc nào vậy nhỉ? Anh không nhớ gì cả”

- “Hả? Anh cố tình đúng không?”

Hạ Hy thấy anh cố tình quên thì mới đánh yêu vào bả vai anh một cái. Nhưng với người lăn lộn ngoài chiến trường nhiều như Hắc Thiên thì nhanh chóng né khiến Hạ Hy càng bực mình. Cô lao tới đánh tới tấp vào người Hắc Thiên nhưng toàn bị hụt. Hắc Thiên thấy vậy thì vừa buồn cười vừa giữ hai tay cô lại rồi lật người cô nằm xuống giường rồi đè lên người cô.

Khung cảnh gì vậy trời?

Hắc Thiên hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi nói:

- “Đây là cái hôn coi như xin lỗi em vì hôm qua làm môi em bị thương”

Trời má! Soft xỉu… khiến Hạ Hy phải ngây người,cô ngượng ngùng đến nổi mặt mày đỏ ửng lên hệt trái cà chua khiến Hắc Thiên phải nựng cô vài cái.

Hắc Thiên cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn sâu…u…u…u. Nụ hôn dài coi như chứa chan và bù đắp lại sau cả tuần ở cạnh nhau nhưng toàn chiến tranh lạnh.Cả hai như chìm đắm vào cảm giác đó, Hạ Hy mơ hồ như không biết gì xảy ra cứ để Hắc Thiên tự do chủ động.

Hắc Thiên được nước làm tới vì mỗi khi tiếp xúc gần với cô là y như rằng mảnh thú trong người anh bộc lộ rõ. Anh lợi dụng Hạ Hy đang mơ màng chìm đắm rồi thoát y cho cô.

Hắc Thiên từ từ vùi đầu mình vào hõm cô cô rồi trầm giọng nói:

- “Hạ Hy bây giờ làm được không?”

Hỏi chỉ hỏi cho vui để cô chuẩn bị sẵn ttinh thần thôi chứ giờ cô có đồng ý hay không thì vẫn bị anh xâm chiếm. Hầu như cô chưa bao giờ có sự lựa chọn công bằng trong việc này.

Hạ Hy cau mày, rõ ràng cơ thể đang rất là hưởng thụ mọi công chiếm của anh.

Tóc của cô hơi đong đưa, tựa như theo chuyển động của anh ta mà thay đổi.Hắc Thiên vén tóc trên trán cô sang một bên, muốn nhìn thấy đôi mắt cô.

Không biết từ lúc nào, Hắc Thiên đã nhanh tay lọt sạch đồ của cô đến Hạ Hy còn không biết.Hạ hy mặc chiếc váy hai tay nên việc cởi bỏ cũng rất gọn gàng.

Trong con ngươi của cô như đang bùng lên ngọn lửa, mà ngọn lửa này vì anh mà bốc cháy. Hắc Thiên bất giác mĩm cười, đôi môi hôn xuống vầng trán, mắt, chóp mũi, cằm rồi dừng lại trên môi cô, từng chút từng chút gặm nhấm, nâng hai tay cô lên để chúng vòng qua cổ anh, siết chặc vòng eo cô, mạnh mẽ tiến vào.

Va chạm đột ngột không báo trước khiến cả người cô trong nháy mắt bị giữ chặt. Hắc Thiên bắt đầu thỏa mãn thở gấp, mặt dán chặt bên gáy cô, nhắm mắt hưởng thụ giây phút quấn quýt của cả hai.

Người đàn ông có xương vai nhô lên, tựa như muốn phát động tiến công, trên lưng ướt đẫm lẫn giọt nước, ánh sáng trắng lẫn đen giống như thân thể bọn họ đang dây dưa, tuy hai mà một.

Hạ Hy chột dạ mở mắt ra nhìn lại, nhìn một cái quần dài anh ta còn đang mặc dỡ. Nhìn lại trên eo anh là hai đùi mình quấn quanh khiến cô ngại đỏ mặt.

Cô không kiềm được dùng tay vuốt ve thân thể anh ta, cánh tay anh cơ bắp rõ ràng, lên xuống chuyển động.

Hắc Thiên đột nhiên nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên người anh, nhìn lại lắc tay kim cương trên tay cô— đột nhiên tháo xuống.

Lắc tay bay ra tạo nên đường cong ánh sáng màu bạc, tiếng vang trong trẻo bên tai Hạ Hy như làn gió thổi qua, rất nhanh rớt xuống sọt rác cạnh bàn.

Thần trí cô đã sớm không còn nên dĩ nhiên chưa từng phát hiện ra, chỉ biết hiện tại cô đang trong bể dục vọng nghiêng trời lệch đất, tất cả đều hướng về người có tên gọi Hắc Thiên trước mắt. Dục vọng xoáy thẳng làm cho người được giáo dục bị quỷ mê hoặc tâm hồn, thẳng đến khi người được giáo dục một lần nữa đánh giá khuôn mặt người đàn ông trước mắt, răng môi và chiếc cổ cùng hầu kết…

Hắc Thiên nhìn cô thân mật chặt chẽ ghìm chặt mình như xiềng xích, không tiếng động nhẹ nhàng cười.

Đột nhiên đâm mạnh dữ dội một lần, hô hấp của cô như bị nghẽn lại, thân thể không thể khống chế lung lay sắp ngã ôm lấy anh, tùy ý để anh quấy rối một hồ nước không gợn sóng.

Mặt anh gần trong gang tấc, dục vọng được thỏa mãn.

Phân thân của anh trong cô nhịn không được rên rỉ thành tiếng, sau đó cúi người hôn lên đôi môi cô.

Hạ Hy cố tình tránh đôi môi anh đang kề sát xuống, trán đặt trên vai anh hơi thở mong manh nói:

- “Đủ rồi...”

“...”

- “Hắc Thiên, dừng lại đi”.

Hạ Hy muốn lui nhưng lại nghe tiếng anh kêu đau đớn, đột nhiên anh ta kéo eo cô mạnh xuống. Chỉ trong nháy mắt, vật đó nằm thọt sâu trong người cô, tiếng thét chói tay từ cổ họng phát ra lại bị anh ta lấy tay che miệng cô.

- “Là em chọc anh trước” - Anh kéo đầu gối cô cong lại, ép cô càng thêm tiếp nhận anh.

Hắc Thiên nghe thấy hơi thở của cô, cố nén bị kích thích, nghe tiếng cô nức nở bởi lực quá sức của tay anh, va chạm được điều chỉnh vừa dây dưa và cứ thế lặp lại không ngừng.

Cô không thể không nằm trên vai người nào đó thở dốc, mà trước ngực anh đang ôm giữ hai chân cô, cuộn thành một chỗ, chỉ có một chỗ bị chống đỡ cực hạn.

Hắc Thiên ôm cô, tiếp tục tiến vào.

Thật sâu vào điểm giới hạn cuối cùng…

..........

Toàn thân Hạ Hy đau đớn nằm nghiêng trên chiếc giường lớn, mơ mơ màng màng muốn ngủ, lúc này cảm thấy có một đôi môi đang dán trên lưng mình.

Trên lưng cô một mảnh hồng, Hắc Thiên theo phiến hồng kia một đường tiến tới môi cô, nhẹ nhàng đè xuống, như có như không mút nhẹ. Cả người cô đầy mồ hôi, lắp đầy miệng anh.

Hạ Hy không muốn mở mắt, một tay đẩy trán anh ra

- “Anh mau tránh ra đi, nếu không…em sẽ đánh anh một trận”

“Em thử xem. anh không ngại được ‘ăn’ thịt nhiều đâu”.

Gạ Hy khóc không ra nước mắt.

‘Roạt’ kéo một miếng vải dệt, trực tiếp che phủ từ chân tới đầu.

Sau mấy giờ sống giở chết giở, cô chỉ muốn ngủ bù----

Hạ Hy mở choàng mắt.

Không mở đèn, chung quanh chỉ một màu đen.

Nụ cười của cô kéo xuống, thì ra cảnh xuân chỉ là giấc mộng chân thật. Quá chân thật, thật tới mức cô có cảm giác giữa hai chân sưng đau.

Cô nhìn lên trần nhà, tay lần mò chung quanh giường. Cái chăn có cảm giác quái quái, giường hôm nay lại ấm ---- cô không nhịn được dừng lại.

Ba giây sau, Hạ Hy đột ngột ngồi dậy, xốc mạnh chăn lên.

Thật là tốt, toàn thân không một mảnh vải!

Bây giờ thì hay rồi,mơ cái mẹ gì mà chân thật đến thế. Cô bực bội nhìn sang Hắc Thiên anh đang ngủ.

Chuyện này thì vô cùng hết sức phi thường quan trọng rồi!

- “Cái gì vậy trời,mình mới nhớ cả hai đang hôn thôi sao bây giờ lại… không còn mảnh vải che thân thế này chứ”

Nghĩ tới đây, nhất thời cả người như tỉnh táo hẳn. Trong bóng tối, cô nghiêng người nhìn sang người bên cạnh; người đàn ông vẫn nằm sấp ngủ, mảnh vải che đến phần eo, cả tấm lưng lộ ra ngoài, mới vừa rồi dây dưa cực độ, lưng của anh nhễ nhại mồ hôi đọng thành giọt nước----

***

Hắc Thiên tỉnh dậy.

Trong nháy mắt còn không phân biệt rõ ngày đêm.

Từ từ nhớ lại bản thân mình đóng cửa lại, lúc này mới nhớ lại ánh sáng trong ngoài phòng khách hiện giờ đã là ban ngày.

Híp mắt nhìn bên cạnh không thấy ai, có lẽ Hạ Hy đã tỉnh dậy và rời khỏi phòng rồi.

Sau khi về biệt thự, Hắc Thiên nhanh chóng đi lấy hộp sơ cứu vết thương rồi ra sát trùng và băng bó vết thương mà khi nãy Hạ Hy bị tên Pha Mã Lai đó chém một nhát.

- “Áaa đau~” - cô than đau vì vết thương rát

- “Hửm? Còn biết đau sao?” Hắc Thiên đang chăm chú khử trùng nhìn ngước đầu lên nhìn cô rồi nói.

Hạ Hy chối không được nên chu miệng làm nũng đến anh đang tức giận vì cô để bị thương còn phì cười vì sự đáng yêu của cô gái nhỏ trước mặt.

Anh gõ nhẹ vào đầu cô rồi đứng dậy rồi bế cô lên phòng:

- “Áaa anh làm gì vậy? Em bị thương chỗ tay chứ có phải chân đâu”

- “Ở yên nếu em không muốn phía dưới bị đau” Hắc Thiên vừa nói trên gương mặt lộ rõ sự gian tà, nham hiểm.

- “Anh…” cô bất lực đành ở yên.

Hắc Thiên bế cô vào phòng đặt cô trên giường. Còn bản thân đi qua thư phòng lấy ra một vài bức ảnh rồi đưa cho Hạ Hy.

- “Đây là gì?”

- “Em mở ra xem đi”

Hắc Thiên không vội giải thích bảo cô mở ra xem. Hạ Hy trong lòng tò mò nhanh chóng mở ra xe.

Cô nhìn vào tấm hình bóng dang vừa quen vừa lạ vừa thân nhớ nhớ quên quên. Bỗng cô lấy tay để lên đập vào đầu để nhớ lại. Hành động của cô khiến Hắc Thiên đứng cạnh khó chịu mà đưa tay giữ tay cô lại.

- “Em đang làm đau bản thân đấy”

- “Nhưng em muốn nhớ ra được người phụ nữ này”

- “Nếu em biết bà ta thì chúng ta có thể từ từ tìm cách gặp”

- “Ừm nhưng mà bà ấy đang ở đâu?”

- “Đức”

- "…"

Vừa dứt lời, phía bên dưới truyền tới giọng của người phụ nữ đang ở dưới lầu.

Hai người họ nghe được thì nhanh chóng đi xuống.

- “Hắc Thiên Hạ Hy ôi may quá hai đứa đang ở nhà”-Mẹ Hắc Thiên nói với vẻ mặt hí hửng vui mừng

- "Dì à " Hạ Hy chạy lại ôm lấy bà thay lời chào hỏi.

- “Ơ Hạ Hy,tay con bị làm sao đấy”

Bà đang ôm cô thì để ý tới cái tay bị thương của cô lo lắng hỏi.

- “Ừm… con… à con bị cái cây quẹt trúng, không sao đâu mà dì”

- “Thật chứ, hay tới bệnh viện đi”

- “Thôi con không sao”

Hai dì cháu đang nói chuyện tình cảm thì bị Hắc Thiên ngắt ngang với giọng nói lạnh như băng.

- “Mẹ tới đây có chuyện gì vậy?”

- “Đúng là cái thằng này, chẳng phải mẹ không được phép tới đây đấy chứ?”

- “Đấy là mẹ nghĩ nhé”

- “Ơ… Thôi được rồi hai đứa mau đi lại đây ngồi đi”

Bà kéo Hạ Hy ngồi bên cạnh mình rồi nắm lấy tay Hạ Hy nói:

- “Hạ Hy dì biết là dì làm như vậy sẽ sai vì không thông báo con một tiếng nhưng mà dì thật sự rất trong chờ và mong muốn nó. Nếu điều này dì nói xong hy vọng con sẽ không giận dì”

- “Sao con lại giận được dì chứ”

- “Thật ra, cả gia đình của dì và gia đình của con đã lên kế hoạch về chuyện hôn sự của hai đứa”

- “Hả?” không biết có sự trùng hợp hay không như khi nói ra, cả Hắc Thiên và Hạ Hy đều đồng thanh đáp hệt nhau.

- “Hai đứa ngay từ đầu vốn đã có hôn sự với nhau nhưng do lúc đầu có vài sự cố nên đã trì hoãn. Bây giờ nếu xét cho cùng thì đằng nào hai đứa đang ở cạnh nhau, đã sống với nhau lâu rồi nên việc này không nên trì hoãn nữa.”

- “Nhưng mà dì à…”

- “Hạ Hy dì biết con không muốn nhưng mà con hãy thử suy nghĩ lại. Nếu câu trả lời của con thật sự không đồng ý thì cả hai bên gia đình sẽ ngừng lại. Nhưng dì vẫn đặt niềm tin rằng con sẽ đưa ra quyết định đúng đắn nhất có thể”

Hạ Hy nghe vậy thì lưỡng lự trầm ngâm cô cần có thể thời gian để suy nghĩ.

Còn Hắc Thiên, anh biết chuyện này tất nhiên sẽ xảy ra nhưng anh không nghĩ nó lại nhanh đến thế. Về vấn đề này thì Hắc Thiên còn mong muốn hơn cả mẹ của anh nữa cơ. nhưng vì vẫn muốn nghe sự lựa chọn của cô nên anh đành im lặng và chờ đợi như một hành động tôn trọng cô. Nếu lúc đó dù quyết định của cô có là không đồng ý thì anh mãi mãi sẽ không trách cô và bằng lòng vì đó là quyết định của cô anh không thể ép cô luôn làm theo ý mình.

- “À đúng rồi, tối nay hai đứa tới “Smile House” dùng bữa với mọi người nhé vì cũng đã lâu rồi chúng ta chưa ăn cùng nhau trọn vẹn bữa nào cả.”

- “Dạ”

- “Vâng”

Hắc Thiên và Hạ Hy gật đầu đồng ý.

Phù Tuyết Lan nhận được câu trả lời hài lòng liền đứng lên đi về. Trước khi về bà con quay sang cười với Hạ Hy một cái, thật ra trong thân tâm bà thật sự rất lo sợ, bà sợ cô sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này nhưng bà vẫn muốn đặt một ngôi sao hy vọng.Bà chỉ mong muốn rằng cô sẽ là con dâu của mình và là vợ của con trai duy nhất của mình.

Khi bà về,cả Hắc Thiên và Hạ Hy vô tình nhìn nhau. Giữa họ thật sự bối rối chẳng biết bây giờ nên hành động gì tiếp theo, nên nói gì nên hỏi gì trước đây? Rối loạn cả lên.

Hắc Thiên nhìn Hạ Hy,quan sát từng nét mặt cho đến biểu cảm của cô. Amh thắc mắc tò mò rồi hỏi:

- “Em định sẽ trả lời thế nào?”

Hạ Hy chẳng biết trả lời sao với anh. Cô vẫn muốn có thời gian suy nghĩ.

- “Em sẽ suy nghĩ rồi nói”

- “Ừm.”

Nói rồi cô lên phòng chứ ở lại thì có lỗ nào chui đâu mà ở lại. Cảnh tượng ngại ngùng khi anh hỏi. Cô biết Hắc Thiên thật sự yêu cô và muốn lấy cô làm vợ nhưng cô thật sự cũng đủ can đảm để lấy anh trong hiện tại. Chẳng biết vì lí do gì nhưng Hạ Hy vẫn muốn suy nghĩ kĩ lại.

Cô nằm xuống suy nghĩ nhưng cũng nhanh chóng mà đi ngủ luôn.

Hạ Hy vốn rất dễ ngủ, chỉ cần buồn hay vui gì nếu cô đặt người lên giường thì không lâu cô sẽ nhanh chóng vào giấc ngủ.

Là suy nghĩ dữ chưa?

Cô ngủ còn Hắc Thiên, anh không biết câu trả lời Hạ Hy là gì và anh thật sự muốn biết. Anh sợ Hạ Hy không đồng ý. Nếu cô không đồng ý thì anh biết sống sao nếu thiếu cô. Thế giới của anh có bị sụp đổ hay đảo loạn không.

Hắc Thiên suy nghĩ mãi trong lòng nặng nề. Anh đi qua tìm Hạ Hy thì thấy cô đang ngủ thì quay ra trở lại.



Đến tối, cả hai chuẩn bị ra ngoài đến điểm hẹn mà Mẹ Hắc Thiên nói.

Cả hai bình thản chuẩn bị mà chẳng biết bản thân chuẩn bị mắc vào bẫy của người lớn