Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 108: Tiền của tôi có thể đè chết các người




Mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng không thể ngờ tới. Mấy chục phút trước, Lâm Hùng còn đang chễm chệ trên ngai vàng, nhưng bây giờ, chính những thứ giấy tờ mà lão ta cam đoan là hợp pháp lại trở thành con dao hai lưỡi, đẩy lão xuống tận cùng của vực thẳm.

Ngồi ở phía dưới, Đồng Lệ Giao vô cùng sùng bái và thần tượng Tôn Khả Thiên. Khí chất ngầu lòi, bá đạo ấy vừa xuất hiện đã chiếm hết spotlight của người đàn ông bên cạnh, khiến cô si mê đến chết.

Theo kế hoạch ban đầu, chỉ có Tôn Khả Thiên quay về để giúp Lôi Thần Phong, nhưng Đồng Lệ Giao nhất quyết đòi đi theo; phần vì muốn quay trở về thăm cô nhi viện, phần vì lo lắng Khả Thiên sẽ gặp nhiều khó khăn khi phải một mình chống chọi với đám người mưu mô. Cuối cùng, bằng rất nhiều thủ đoạn, đe dọa, dụ dỗ Đồng Lệ Giao đã được Tôn Diệc Quân tháp tùng, để cùng Tôn Khả Thiên trở về.

Tôn Khả Thiên xuất hiện, cùng màn hớt tay trên hoàn hảo khiến Duật Trác Minh đi từ ngỡ ngàng, đến bật ngửa. Từ một người được cho là đã chết, nay cô đột nhiên xuất hiện với thân phận cao quý, lại còn có pha xoay chuyển tình thế ngoạn mục. Thế giới này điên thật rồi, chắc chắn là điên rồi!

Đợi khi họp báo kết thúc, Duật Trác Minh muốn mở miệng nói với Tôn Khả Thiên điều gì đó, nhưng bị cô cướp lời trước.

- Mở cuộc họp hội đồng quản trị ngay lập tức.

Anh ta ngây ra vài nhịp, trong lòng thầm cảm thán, ngữ khí ra lệnh này sao mà giống Lôi Thần Phong đến vậy. Mặc kệ chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần là việc có lợi cho Lôi thị, anh ta sẽ không ngần ngại làm theo.

Rời khỏi họp báo, Tôn Khả Thiên cùng Duật Trác Minh ngay lập tức đến cuộc họp hội đồng quản trị, cần phải dẹp yên lũ cáo già đó trước khi Lâm Hùng có cơ hội phản công.

Không nằm ngoài dự đoán, bọn họ đã tập trung đầy đủ, còn thông đồng với nhau nhằm phủ quyết việc Tôn Khả Thiên đại diện cho 55% số cổ phần của lôi Thần Phong. Đây không phải lần đầu cô đối diện với đám cáo già này, nhưng là lần đầu tiên cô ngồi vào vị trí cao nhất.

- Chúng tôi hoàn toàn phản đối. Cô lấy tư cách gì mà ngồi vào vị trí đó?

Tôn Khả Thiên ngồi thẳng lưng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đáy mắt toát ra sự sắc lạnh và nồng đậm sát khí. Đây chính xác là tư thế mà Lôi Thần Phong vẫn hay bày ra trong mỗi cuộc họp hội đồng quản trị. Hôm nay cô chỉ bắt chước phong thái ấy để dẹp yên đám ruồi bọ này mà thôi.

Khi ngón tay thôi “cộp cộp” trên mặt bàn, cũng là lúc những lời sát phạt được ban ra, lạnh lùng và trầm thấp, tựa như thanh âm được gửi đến từ địa ngục.

- Bằng việc tiền của tôi có thể đè chết hết đám các người. Tôi là Jenny Ton, đang nắm giữ 25% cổ phần Milan Fashion, 51% cổ phần Lâm thị, 5% cổ phần chính thức của Lôi thị, chưa kể đến 55% đang được ủy quyền. Ai không phục thì cút ra ngoài.

Cả đám cáo già im bặt. Những thứ mà cô kể ra không thể coi thường, ai dám phản bác chính là kẻ ngu ngốc. Dần dần, sự bén nhọn trong ánh mắt của bọn họ đã biến mất, thay vào đó là sự phục tùng đầy toan tính.

Tôn Khả Thiên khẽ nhếch miệng, như thể đang nhìn thấu tâm can của họ.

- Như đã nói trong buổi họp báo, tôi chỉ đại diện cho 55% cổ phần của chồng tôi cho đến khi anh ấy tỉnh lại. Trong thời gian này, tổng giám đốc Duật Trác Minh sẽ tạm thời đảm nhận chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị. Nếu có ai trong các người làm phản, tôi sẽ không ngại dùng tiền của mình để đè chết kẻ đó đâu.

Ngữ khí có thể giết người là có thật. Cô công khai thân phận Jenny Ton, là đang có ý nhắc nhở bọn họ thế lực đang chống lưng cho cô là ai, muốn động đến, e rằng không có cửa.

Khi ra khỏi phòng họp, Tôn Khả Thiên vô tình đụng mặt Lâm Nhạn Tuyết. Cô ta cũng vừa xem xong buổi họp báo, lại nghe đám nhân viên xì xào, thấy Tôn Khả Thiên cùng Duật Trác Minh đang trong cuộc họp hội đồng quản trị, nên đã chờ sẵn ở đây.

Lâm Nhạn Tuyết ngồi trên xe lăn, dáng vẻ chật vật, lại có chút đáng thương. Nhìn thấy cô ta, Tôn Khả Thiên không tỏ ra quá bất ngờ. Bởi vì mấy năm nay, cô vẫn âm thầm quan sát cô ta từ xa. Ngược lại, Lâm Nhạn Tuyết sớm đã bày ra thái độ ghét bỏ, thậm chí là căm thù cho lần gặp mặt này.

Cô ta hận, càng không cam tâm khi bản thân đã bỏ ra bao tâm tư, nhưng cuối cùng vẫn bại dưới tay đối phương, về mọi mặt.

- Tôn Khả Thiên, cô vẫn còn mặt mũi xuất hiện ở đây sao? Cô là kẻ mưu mô, xảo quyệt, cố tình tiếp cận anh Thần Phong hòng mưu đồ bất chính. Cũng chính cô là người đã đẩy tôi vào xe ô tô, khiến đôi chân của tôi trở nên như thế này.

Lâm Nhạn Tuyết kích động, cố tình hét lớn, để cho tất cả những người xung quanh nghe thấy. Thân phận cao quý thì sao, chỉ cần bị mọi người ghét bỏ, đó sẽ là vết nhơ cả đời, khiến Tôn Khả Thiên không ngóc đầu lên được.

Vốn dĩ Tôn Khả Thiên không muốn gây sự, nhưng cô em gái này lại tự mình tìm đến. Tiếng thở dài khẽ vang lên, mang theo nỗi thất vọng nơi đáy mắt, đây không phải là lúc để nối lại tình thân.

Tôn Khả Thiên từng bước đến trước mặt Lâm Nhạn Tuyết, dùng hơi thở lạnh lẽo và ánh mắt lãnh đạm để áp chế đi sự hồ nháo của cô ta. Đến khi còn cách Lâm Nhạn Tuyết một khoảng nhỏ, cô khẽ cúi người, giữ tầm mắt của mình mình ở một khoảng cách vừa đủ, để có thể xoáy sâu vào nơi đen tối nhất trong con người cô ta.

- Chẳng phải cô là người rõ nhất, lý do khiến bản thân mình bị như vậy hay sao. Người đang làm, trời đang nhìn, thứ cô nhận được là quả báo. Cô nghĩ chiếc xe đó và cả những xe lân cận không có camera hành trình à, hay để tôi gửi cho cô vài đoạn video xem giải trí nhé. Không phải tôi đã cảnh cáo cô hãy sống yên ổn với thân phận này hay sao, bây giờ lại dám cấu kết cùng Lâm Hùng để ra tay với Lôi thị. Cô chán sống rồi à?

Lâm Nhạn Tuyết âm thầm run rẩy, không giấu nổi sự sợ hãi trên khuôn mặt. Cũng đúng thôi, cô ta đâu ngờ được Tôn Khả Thiên lại đáp trả cứng rắn đến như vậy, lại còn chạm vào điểm mấu chốt mà lật bài. Cô ta mấp máy môi, đến nửa buổi cũng không thốt lên được lời nào. Lúc này, Tôn Khả Thiên đã đi xa.

Cả người Lâm Nhạn Tuyết như rơi vào vực thẳm tuyệt vọng. Cô ta nghĩ mình ít ra cũng đạt được chút thành tựu, nhưng hóa ra những thứ ấy chỉ là hư vô. Tôn Khả Thiên là Jenny Ton, người ban phát cho cô ta chút hào quang tỏa sáng. Chưa bao giờ sự căm hận của Lâm Nhạn Tuyết lại nhiều như vậy. Cô ta thề, sẽ giở mọi thủ đoạn để đưa Tôn Khả Thiên vào địa ngục.

Vì Duật Trác Minh có việc cần ghé qua phòng tổng giám đốc, nên Tôn Khả Thiên xuống xe đợi trước. Khi cô chuẩn bị lên xe thì xuất hiện tiếng gọi vọng lại từ phía sau. Chất giọng chanh chua, cay nghiệt này có chút quen thuộc.

- Ai dô, Tôn Khả Thiên, một kẻ nghèo hèn, ti tiện như cô còn dám vác mặt đến đây à? Ba năm qua, tôi tưởng cô đã chết dí ở xó xỉnh nào rồi chứ, hôm nay đột nhiên xuất hiện, khiến người khác buồn nôn. Ai đây? Đại gia bao dưỡng cô sao?

Mã Lệ liếc Thập Nhất bằng nửa con mắt. Tôn Khả Thiên không thèm chú ý đến cô ta, chỉ quay sang nhìn Thập Nhất. Anh ta trong bộ dạng này đúng là có khí chất điển trai, nhưng sát khí lại bị bộ đồ tây phục trên người át chế đi, chẳng trách đôi mắt đui mù của Mã Lệ không phát giác ra, lại dám to gan chọc đến.

Chắc cô ta mải đi đong đưa ở đâu đó, nên chưa xem qua buổi họp báo, vậy nên mới dám dùng ngữ khí này để nói chuyện. Cô còn tính để Mã Lệ yên ổn thêm mấy ngày, nay cô ta tự mình tìm đến, cũng nên có chút quà gặp mặt.

- Chạm vào cô ta, tôi sợ bị bẩn tay. Anh là sát thủ nên chắc không ngại xuống tay với phụ nữ đâu nhỉ. Phiền anh nhắm thẳng đến cái miệng hỗn đó. Tát!!!

Lời của Tôn Khả Thiên vừa dứt, một cái tát ngay lập tức giáng thẳng vào miệng Mã Lệ. Cô ta vốn là tiểu thư đỏng đảnh, sao có thể chịu được lực đạo từ một kẻ chuyên giết người như Thập Nhất. Toàn thân cô ta đã lăn ra đất, khóe miệng bật ra máu tươi.

- Đánh chuẩn xác lắm, không hổ danh là tay ngắm bắn số một của tổ chức. Nếu còn có lần sau, nhét thẳng họng súng vào miệng cô ta cho tôi.

Tôn Khả Thiên cố tình nhấn mạnh những lời này khiến Mã Lệ càng tức điên hơn. Đó không đơn giản chỉ là lời đe dọa, nếu cô ta còn dám làm chuyện quá phận, cho dù cô không động đến, thì Thập Nhất cũng hoàn toàn có thể nhận lệnh từ người ấy mà âm thầm ra tay, tiễn cô ta xuống địa ngục.

Lúc này Duật Trác Minh cũng có mặt, vừa hay chứng kiến một màn kịch tính có một không hai, trong lòng liền nở hoa. Anh ta đã ngứa mắt Mã Lệ từ lâu, nhưng Lôi Thần Phong lại không cho phép động đến, vì muốn để dành cái mạng này cho Khả Thiên tự mình xử lý.

Mã Lệ nhìn thấy Duật Trác Minh xuất hiện, vội vàng bày ra vẻ mặt đáng thương, nhưng còn chưa nói được lời nào thì đã bị anh chặn họng.

- Trong giờ làm việc mà cô dám bỏ ra ngoài, muốn bị sa thải?

Tôn Khả Thiên đã ngồi trong xe, Duật Trác Minh cũng không chậm trễ. Bọn họ có việc quan trọng hơn phải làm, ai còn quan tâm đế kẻ cản đường là Mã Lệ cơ chứ. Bây giờ, Tôn Khả Thiên chỉ muốn gặp Lôi Thần Phong, mà người có thể đưa cô đến đó chỉ có Duật Trác Minh.

Để phòng ngừa bất trắc, có kẻ ra tay ám toán, phòng bệnh mà Lôi Thần Phong đang nằm được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, kẻ nào không có phận sự đều không được đặt chân vào.

So với Tôn Khả Thiên của một tháng trước đây, bây giờ cô đã trầm lặng hơn nhiều. Khi nhìn thấy Lôi Thần Phong đang nằm im bất động, với vô số dây dợ, máy móc trên người, cô không kích động, mà vẫn giữ thái độ an tĩnh như trước.

Cô đang mang trong mình trọng trách lớn, thay anh gánh vác mọi việc đang dang dở, nên không thể để bản thân mình yếu đuối, hay gục ngã trước mất kỳ điều gì. Cô ngồi bên cạnh giường bệnh, mang bàn tay lạnh lẽo của anh áp lên má mình, chầm chậm cất giọng.

- Thần Phong, em đến rồi. Anh yêu tâm, em sẽ bảo vệ Lôi gia, bảo vệ Lôi thị, giống như cách anh không tiếc thân mình để che chở cho em vậy. Nếu anh thấy mệt thì hãy nghỉ ngơi một chút, nhưng đừng nghỉ lâu quá, em sợ mình sẽ không kiên trì được.