Tổng Tài Anh Là Đồ Biến Thái

Chương 14




Vì mệt, Thục Tâm ngủ tới mười một giờ trưa mới chịu vác mặt xuống. Cô ngó nghiêng đi tìm Dạ Thần Phong nhưng không thấy hắn đâu, kì lạ, hắn đi đâu mà lạ không nói với cô một tiếng.

Thục Tâm lề từng bước một xuống dưới phòng khách, cô kinh ngạc, cả phòng khách đã được dọn dẹp gọn gàng, một đám người hầu đứng xếp thành hai hàng cúi đầu chào cô.

Thục Tâm ngạc nhiên há hốc mồm.

"Này... không cần làm thế, mọi người làm gì ở đây vậy"

Thục Tâm xua tay ra hiệu cho đám người hầu ngẩng đầu.

"Lệnh của thiếu gia, chúng tôi ở đây giúp đỡ phu nhân"

Đám hầu nữ mặc một bộ đồng phục váy đen, trông giống hệt như người hầu của một dòng họ quý tộc.

"Cái gì? Tôi đâu còn là trẻ con đâu, mọi người nghỉ ngơi đi không cần lo cho tôi"

Tên này thật kì lạ, đi không báo một tiếng, xong còn kêu đám người này chăm sóc cô. Tâm thở dài, cô tiến tới vườn hoa đằng sau nhà, nơi có thể ngắm nhìn bầu trời trong xanh, bờ biển mà vừa có thể trồng cây. Cô đã từng mong ước có thể được sống ở nơi này, nhưng chỉ nghĩ cô chỉ được ngắm nó trong mơ nhưng thật không ngờ, có một ngày, cô có thể tận mắt chứng kiến.

Cô vươn vai, hít lấy hít để không khí trong lành, dù trời nắng chói chang, mặt trời lên tới đỉnh đầu nhưng cô vẫn cảm thấy không khí mát mẻ hơn bao giờ hết, có lẽ vì nhìn nước biển trong xanh, thuần khiết khiến lòng người cảm thấy nhẹ bẫng, tạo nên cảm giác mát mẻ chăng.

Ngày hôm nay của cô trôi qua trong yên bình, nơi đây khiến cô cảm thấy yên ổn tới vậy sao...
-----------------
Bảy giờ tối, anh trở về, ngoài Trung Quốc, anh còn có một số cơ sở tại Paris, đó cũng là lí do anh chọn tới đây sinh sống.

"Anh về rồi à" Cô mỉm cười tươi rói khi thấy anh bước vào, trông cô như một người vợ thật sự.

"Ừ" anh xoa đầu cô rồi vào phòng.

"..." Thục Tâm đứng bất động, cô chỉ muốn hỏi anh về bữa tiệc tối nay.

Thục Tâm trầm ngâm bước về phòng, cô mở tủ quần áo, thờ dài, biết mặc gì đây, đồ của cô toàn là mấy bộ quần áo thể thao, một chiếc váy dài cũng không có, biết làm sao bây giờ, cô cũng không muốn làm mất mặt anh...

Tâm cắn môi, vậy cô ở nhà sao? Nhưng nếu cô mặc mấy bộ đồ này tới bữa tiếc thì sẽ thành trò hề cho mọi người mất, bất lực, ở nhà hay đi, câu hỏi liên tục hiện ra trong đầu cô làm não cô như muốn nổ tung.

"Cô làm gì thế" Thấy cô đang luống cuống nhìn đống quần áo trong tủ, hắn mỉm cười.

"Tôi... sẽ không đi đâu" Ánh mắt cô có vẻ buồn bã

"Thay đổi ý định nhanh vậy à" Dạ Thần Phong nhếch mép, mỉa mai cô.

"Tôi không có bộ đồ nào để mặc hết"

"Cô đang lo cho thể diện của tôi" Ánh mắt hắn đầy vui vẻ.

"Không, ai thèm lo cho anh chứ, tôi chỉ lo cho tôi thôi"

Cô lườm hắn, trong khi hắn đứng cười hả hê, thật là muốn đấm cho méo cái mặt của anh ta, đáng ghét thật đấy.

"Đây là cơ hội tốt đấy"

Anh lại tiếp tục trêu cô, đã biết cô đang rất phân vân nhưng với cái bản tính của anh ta vẫn cứng đầu trêu tới mức cô tức điên lên.

"Đi, tôi dẫn cô đi mua váy" giọng hắn lạnh lùng nhưng vẫn thể hiện được sự quan tâm.

"Không cần đâu, tôi ở nhà"

"Thật không, tôi đang có ý định loại bỏ mấy công ty nhưng chưa biết phải làm thế nào"

"Anh..." Mắt cô sáng lên

"Tôi thích cô ăn mặc thế này hơn"

"Nhưng..."

"Cô là vợ tôi, Võ Thục Tâm, tôi muốn thế nào cô phải như thế"

Hắn ghé sát vào tai cô.

"Nhưng anh không sợ mất thể diện sao, tôi đi với anh sẽ làm trò cười cho bọn họ"

"Ai dám cười em?"

Suýt nữa thì cô quên béng mất, là tổng tài của một tập đoàn lớn, ai lại có gan dám cười người của Dạ Thần Phong cơ chứ.