Tổng Tài Anh Là Đồ Biến Thái

Chương 16




"Cút ra"

Giọng nói trầm vang lên, giọng nói quen thuộc đó khiến đám đông đang xôn xao lập tức tránh đường.

"Này..."

Anh rơ tay định chạm vào người cô, vẻ mặt anh lo lắng.

"CÚT HẾT ĐI, ĐỪNG TỚI ĐÂY" cô hét lên, hoảng sợ tới mức khóc thành tiếng.

"Có tôi, không ai dám làm gì cô cả"

"Tôi..." Cô ngập ngừng.

"Mặc, chuẩn bị xe"

Anh ôm cô vào lòng, vuốt ve thân hình đang run lấy bẩy của cô. Nước mắt cô thấm ướt cả một phần áo anh.

Đám người xôn xao bỗng im bặc, ai cũng sợ hãi. Thuộc hạ của Dạ Thần Phong chạy tới rìu Thục Tâm ra xe, còn bên trong, không khí u ám tới đáng sợ, ánh mắt sắc lạnh của hắn đảo xung quanh đám người đang im lặng.

"HỦY"

Một câu nói khiến ai cũng kinh ngạc, cái gì? Dạ Thần Phong vì một cô gái mà hủy tất cả các hợp đồng ư? Không khí trở nên căng thẳng.

"Giám đốc Phong, chúng tôi thật không có ý gì, xin anh thứ lỗi, là phụ nữ không hiểu chuyện"

Một người đàn ông quỳ xuống van xin hắn, ông kéo tay người phụ nữ vừa bị Thục Tâm cho một cú đá quỳ xuống theo. Trông họ có vẻ không cam tâm.

"Lời tôi không nói lần hai"

Ánh mắt anh khiến họ run lẩy bẩy, anh giơ chân lên không thương tiếc đạp thẳng vào người đàn ông đối diện.

"Đó là kết quả cho những ai đụng vào vợ của tôi"

Một lần nữa khiến đám người kinh ngạc, đó... cô gái đó vậy mà lại là vợ của Dạ Thần Phong, nếu vậy họ đã đắc tội lớn với anh rồi.

Anh quay đi, để mặc họ lại đằng sau.
------------
Thục Tâm đã được đưa về trước, giải quyết xong, anh lập tức phóng nhanh về dinh thự.

"Cô ấy đâu?"

Giọng Thần Phong gắt lên, anh chưa từng tức giận thế này.

"Dạ thưa, phu nhân nói muốn đi hóng gió ạ"

Đám người hầu nhanh nhẹn trả lời.

"Võ Thục Tâm, Cô ở đâu"

Hắn chạy ra bờ biển, vừa chạy vừa hét lên.

Ngoài bãi biển, tiếng nước kêu xạt xào, mặt trăng hôm nay thật tròn trĩnh, soi sáng cả vùng biển, trước mắt anh là một người con gái rất xinh đẹp, không giống bao người khác, cô có nét đẹp thuần khiết, tự nhiên, vô tư khiến anh khó mà rời mắt khỏi. Cảnh tượng rất đẹp, đêm trăng tĩnh, không gian chìm đắm trong tiếng nước đổ vào bờ, ánh trăng bao chùm tất cả, chỉ có hai người họ.

Bất ngờ , tiếng gọi của Thần Phong khiến cô theo phản xạ quay đầu về hướng anh.

"Thì ra cô ở đây"

Hắn hít thở hổn hển.

"Đúng ý anh rồi phải không?"

Giọng nói trong veo, đôi mắt cô cay cay bỗng chốc lại rơi lệ. Mắt cô nhìn chăm chăm mặt nước, gió từ biển thổi vào, mái tóc ngắn của cô nhẹ nhàng bay bổng, bãi biển rộng lớn, nước trong veo, mặt nước lấp lánh đẹp như một bức tranh vậy.

Ánh trăng mờ ảo có thể nhìn thấy gương mặt cô. Cô khóc sưng cả mắt, gương mặt hết sức đáng thương.

"Thục Tâm tôi xin lỗi" Hắn ôm chặt lấy cô vào lòng, nhưng liền bị cô đẩy ra.

"Tránh xa tôi, tốt nhất là vậy"

"Tại sao tôi phải tránh, tôi là chồng cô mà"

"Làm gì có người chồng nào muốn vị hôn thê của mình bị sỉ nhục trước đám đông cơ chứ" Cô òa khóc nức nở trong lòng hắn.

"Là anh, anh cố tình nói tôi chỉ cần ăn mặc giản dị, anh nói sẽ không ai để ý, nhưng tất cả tại anh, tôi không cùng đẳng cấp với anh, Dạ Thần Phong, anh chỉ là người có tiền bạc, ngoại hình còn nhân cách của anh không bằng một con chó"

Mỗi câu nói, cô lại đánh vào ngực anh ta một phát. Hắn vẫn để mặc cho cô đánh, để mặc cho cô trút giận lên người hắn.

"Là do tôi, do tôi ngu ngốc nên đề nghị lấy anh, Dạ Thần Phong anh là đồ khốn nạn"

Cô cố kìm nén lại cảm xúc, quay người định rời đi nhưng bị hắn níu lại. Hắn vòng tay qua eo cô.