Thục Tâm ngồi trên xe, kế hoạch hỏng nặng nề, cô không thể dự đám cưới của Hạ Vũ nữa rồi, tức tối cô chỉ biết trợn mắt với hắn ta suốt cả quãng đường.
Cô liên tục nũng nịu xin hắn ở lại Bắc Kinh một thời gian, cuối cùng Dạ Thần Phong cho phép cô ở lại ba ngày, cũng tốt, đúng ba ngày sau là hôn lễ của Hạ Vũ, cô nhất định sẽ đến, coi như được nhìn thấy anh hạnh phúc
lần cuối.
“Cô rất vui?”
Hắn nhíu mày nhìn cô.
“Ừm, tôi rất vui, Dạ Tổng, hôm nay cám ơn anh”
Cô nở một nụ cười tươi sáng. Hắn nhìn cô trong lòng cũng có chút vui lây.
“Hôm nay cô gặp anh ta?”
“Hả… sao anh biết”
“Cô và anh ta đã làm gì?” Giọng hắn trầm hẳn xuống.
“Nói về hôn lễ của anh ta” Cô mấp máy môi.
“Anh ta có hôn lễ à?”
“Ừ, ba ngày nữa chính là đám cưới anh ấy, Dạ Thần Phong, anh có thể cho tôi tới đó được không?”
Cô ghé sát lại vào người hắn, nhìn hắn bằng cặp mắt van xin, trong khi mặt hắn sa sầm lại, muốn đấm chết cái tên Hạ Vũ ấy, đáy mắt hắn lộ rõ vẻ giận dữ, một cơn thịnh nộ sắp đến.
“À, đó coi như là lần cuối cùng tôi gặp anh ta. Tôi và Hạ Vũ không có quan hệ gì hết đâu…”
Cô cười ngượng ngạo để xua tan đi cơn tức giận của hắn.
Hắn liền đè cô xuống ghế, tài xế cũng giật mình khi thấy cảnh tượng ấy.
“Võ Thục Tâm, em còn chưa biết tội lỗi của em nặng thế nào sao?”
Hắn ghé sát vào đôi tai đang dần đỏ lên của cô, cảm giác thẹn thùng của cô nhìn thật đáng yêu.
“Tôi… anh đây là trên xe đấy”
“Thì sao? Ai dám nhìn em tôi sẽ móc mắt người đấy”
Hắn liếc cặp mắt lạnh lùng vào gương chiếu hậu, nhìn thẳng về phía tên tài xế đang luống cuống tránh né.
Cả tên tài xế và Thục Tâm đều bất giác run nhẹ, lời nói hắn cứ như con dao kề cổ, thật khiến người khác rùng mình.
“Dạ Thần Phong… lần sau tôi sẽ không như vậy nữa”
Cô mỉm cười.
“Nhận sai là hết?”
“Thế anh còn muốn tôi làm gì nữa?”
Cô đấm vào ngực anh, mắt trừng lên.
“Tối nay cô phải ở cùng tôi”
“… Đùa thế không vui đâu, Dạ Thần Phong”
Cô né tránh ánh mắt hắn đang nhìn cô chằm chằm.
“Không đùa”
“…” Thục Tâm ngừng cười, mặt cô bất lực thở dài.
Hắn buông người cô ra, cũng vừa về tới dinh thự của hắn. Dạ Thần Phong bước vào, đi đằng sau là Thục Tâm và quản gia Mặc, dáng điệu hắn hùng hổ, khiến bao người phải kinh nể.
Thục Tâm không kìm được mà chảy cả nước dãi, dinh thự à không tòa lâu đài này đẹp quá, tuy cô đã từng đến đây nhưng chỉ lởn vởn trong sảnh, hôm nay mới được khám phá sâu bên trong thế này.
Cô cười tươi thích thú.
“Có gì mà khiến cô vui thế?”
Hắn liếc nhìn cô, bộ dạng hắn làm cô mất mẹ nó hứng.
“Đúng là mấy người như anh, có tiền mà không biết hưởng, nếu mà tôi có một căn nhà thế này chắc ngày nào tôi cũng sẽ ngồi ngắm nó cả mất”
“…”
Hắn trầm ngâm nhìn bộ dạng thích thú của cô rồi quay phắt đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Về phần Thục Tâm cô vẫn mải mê ngắm nghía khung cảnh này, nó quá xa hoa, lộng lẫy, sang trọng nhìn rất sướng mắt.
---------------------
Tối đó, Thục Tâm phải giữ lời hứa, cô vác chăn gối sang phòng hắn, đúng là phòng của tổng tài, rộng bằng cả căn nhà của cô.
Giường được đặt ở giữa căn phòng, ở nhà hắn mọi thứ gần như được bày trí theo phong cách kiến trúc phương Tây, nhìn càng quý phái và thu hút.
Cô ngồi lên giường, tay vô thức vuốt ve ga giường, ga gối, mềm quá, ngủ ở đây thì còn gì bằng.
Cô mệt mỏi nằm bẹp xuống giường, định làm một giấc, trong lúc đó Dạ Thần Phong từ phòng tắm bước ra, thân hình cường tráng còn vài giọt nước bám lên người hắn, nghĩ thôi cũng làm mấy cô gái phát ngất rồi.
Tóc hắn ướt sũng, vài giọt nước rơi xuống bả vai rồi rơi xuống bộ ngực trần của hắn. Hơi nóng tỏa ra từ phòng tắm, cả người hắn chỉ quấn một cái khăn.
Thục Tâm đã lăn ra ngủ từ lúc nào không biết. Dạ Phong tiến lại gần, hắn bỗng mỉm cười.
“Đúng là lợn, nằm đâu cũng ngủ được”
Hắn thầm nói, phì cười. Người cô cái gì cũng đẹp, riêng cáidáng ngủ thì quá tự nhiên, tự nhiên tới mức, không cần biết là giường của ai cô cũng có thể ngủ một giấc ngon lành. Không quan tâm dù trời có sập đi chăng nữa.
Đệm lũn xuống, hắn nằm bên cạnh cô, tay hắn vô thức vuốt mái tóc ngắn mềm mại của cô. Dạ Thần Phong bất giác ôm chặt lấy cô, hắn không muốn cô rời xa hắn…