Tổng Tài Anh Là Đồ Biến Thái

Chương 27




"Tất nhiên... đi đám cưới chứ có phải đám ma đâu mà không vui" Thục Tâm nở nụ cười tươi.

Nói xong, cô chuồn ngay ra ngoài.

Nhìn đống đồ trong tủ quần áo, mắt cô sáng rực, tất cả đều là của cô, thật không thể tin được, cô chưa từng nghĩ sẽ có một nhà tạo mẫu, thiết kế riêng, đây là lần đầu tiên trong đời cứ như là một giấc mơ vậy.

Tới sân bay, Thục Tâm tay kéo vali vui vẻ đi vào khoang máy bay. Đây là máy bay riêng của Dạ Thần Phong, bên trong rất đầy đủ tiện nghi, Thục Tâm cũng quá quen với cảnh này, Dạ Thần Phong mà đương nhiên cái gì của hắn cũng phải nồng nặc mùi tiền, sang trọng hết mức.

Thục Tâm thở dài ngồi ưỡn ra ghế, mắt cô chớp chớp nhìn bầu trời đen mù mịt, xa dần, máy bay cất cánh khỏi thành phố Bắc Kinh, tâm trạng không nói lên lời. Cô lại phải rời quê hương một lần nữa...

Dạ Thần Phong thấy vậy cũng chả lên tiếng, hắn dựa người vào ghế, mắt nhắm lại. Không khí lặng im, Thục Tâm mệt mỏi nên đánh một giấc ngon lành trên máy bay.

Bốn giờ ba mươi sáng, họ đã tới được Paris. Thục Tâm dũi dũi mắt, những tia sáng chiếu vào khoang cửa sổ máy bay hắt thẳng vào mặt khiến cô thức giấc. Bước xuống máy bay, cả người cô mệt lử, dáng đi lờ đà lờ đờ như vẫn còn buồn ngủ.

Mới năm giờ sáng mà cứ ngỡ như đã tám giờ, thành phố như được hâm nóng bởi những ánh nắng càng ngày càng chói chang, Thục Tâm uể oải bước vào dinh thự, mọi thứ vẫn sạch sẽ tới từng ngóc ngách, mới bước vào, một dàn người đứng nghiêm chỉnh đã cúi đầu chào đón khiến Thục Tâm bất ngờ giật mình.

Còn Dạ Thần Phong, hắn vẫn hiên ngang, đúng rồi, người như hắn đã quá quen thuộc với khung cảnh này.

Cô nằm xuống chiếc giường mềm mại, cả người mệt tới mềm nhũn, hai chân cũng đã tê lại, rồi vẫn thói cũ cứ nằm xuống giường là cô ngủ một giấc ngon lành tới gần trưa mới dậy.

Mọi chuyện nếu cứ như vậy thì tốt biết mấy.

Sống với hắn được gần một tháng, cô cảm thấy cuộc sống này thật nhàm chán. Khi trước ở Bắc Kinh, Thục Tâm chỉ biết cắm đầu vào xin việc, đôi lúc thì ở nhà dọn dẹp, bây giờ ở đây chỉ biết ăn với ngủ, càng ngay cô càng giống một con lợn.

"Này, tối nay Cao Sâm có mời tôi ăn tối, cô có muốn đi không?"

Dạ Thần Phong đứng dựa người vào cánh cửa, hắn liếc nhìn người phụ nữ đang mải mê tưới hoa bị hắn làm cho giật nảy mình.

"Anh có cần xuất hiện bất thình lình như thế không" Thục Tâm xị mặt.

Hắn nhếch mép đứng nhìn cô chăm chăm.

"Tôi đương nhiên là có" Cô mỉm cười tươi.

"Vậy cô chuẩn bị đi, tối nay đi cùng tôi" Hắn rời đi.
----------
Thục Tâm đã chuẩn bị xong, hôm nay cô ăn mặc thật giống một cô công chúa, mọi thứ từ đầu tới chân đều lấp lánh tỏa sáng bởi kim cương, phong cách cổ điển phương tây, cô mang một đôi dày cao gót nhìn rất sành điệu.Thục Tâm nghe ngóng được một chút, hôm nay người mời cô và Dạ Thần Phong đi ăn là một vị khách đặc biệt nên cô mới diện đồ đẹp thế này.

Hắn hôm nay cũng chải chuốt không kém, đúng là đại nam thần của tập đoàn Dạ thị, không hổ danh mà, đúng là dù cô có ghét hắn tới mấy cũng phải công nhận nhan sắc của hắn rất đẹp.

Tới nơi, Thục Tâm khoác tay Thần Phong bước vào, dáng điệu cô đã có nét tự tin hơn trước, nhìn cô như vậy hắn cảm thấy hài lòng hơn.

"Ồ, Dạ Phong , lâu rồi chẳng gặp"

Một người đàn ông bước tới, anh ta rất cao, gương mặt điển trai, tóc được vuốt ra đằng sau, giọng nói anh ta cũng rất thu hút đối phương, nở một nụ cười tao nhã với họ.

"Người đẹp này là ai vậy nhỉ?" Anh ta hướng về phía Thục Tâm, miệng vẫn nở nụ cười.

"Vợ tôi" Dạ Thần Phong hằm mặt, sát khí của hắn bắt đầu tỏa ra khi thấy người đàn ông kia tiến tới gần Thục Tâm.

"Ồ thì ra vợ của Dạ Thần Phong lại là một tiên nữ giáng trần thế này, Dạ tổng có phúc quá nhé"

Người đàn ông kia thích thú đẩy ghế cho hai vị khách ngồi.

"Cao Sâm, tôi khuyên anh nên ngừng lại cái ánh mắt đó đi"

Tiếng nói lạnh lùng của Dạ Thần Phong khiến người đối diện không khỏi run rẩy.

"Này Dạ tổng, từ bao giờ em lại ích kỉ như vậy chứ" Người đàn ông tên Cao Sâm kia nhếch mép mỉa mai.

"Đê tiện" Dạ Thần Phong có chút tức giận liếc ánh mắt đầy sắc khí vào người Cao Sâm.

"Người đẹp, giới thiệu đi"

Cao Sâm mỉm cười mặc kệ ánh mắt của Dạ Thần Phong, hắn quay sang Thục Tâm hưng phấn nói.

"Này, anh đừng gọi tôi là người đẹp, gọi tôi là Thục Tâm" Cô gượng gạo cười đáp.

"Ồ, Thục Tâm, tên của một mỹ nhân chỉ đơn giản vậy sao, tôi sẽ ghi nhớ" Cao Sâm nhìn cô với ánh mắt phấn khích.

Nhìn hai người họ nói nói cười cười, sắc mặt của Thần Phong liền trở nên khó coi, hắn kéo tay cô ra ngoài, đóng sầm cửa lại để lại Cao Sâm, anh ta tựa người vào ghế. Dạ Thần Phong trước nay chưa bao giờ đụng chạm phụ nữ, cô ta là người đầu tiên, anh muốn xem cô gái này có gì khiến Thần Phong lại thay đổi một trăm tám mươi độ thế kia.