Tổng Tài Anh Là Đồ Biến Thái

Chương 3




Là hắn...

Thấy cô ngây người ra ( mắt chữ O mồm chữ A), hắn tiến tới gần cô, tay hắn vòng qua eo của Thục Tâm, nhấc bổng cô lên.

"Ơ, này, anh làm gì thế mau thả tôi xuống! Anh không cần làm thế, tôi tự đi được" Gương mặt cô đỏ ửng.

Cô ra sức kháng cự nhưng không được, đành để cho hắn mang cô đi đâu thì đi, cô mệt rồi.

Rượu đã dần ngấm vào thân thể của Tâm, cô choáng váng, ánh mắt cô liếc nhìn gương mặt tuấn tú của anh, người đàn ông này đúng là thu hút thật, sống mũi cao, đôi mắt đẹp như mỹ nam, nhìn anh ta không ai có thể rời mắt.

"Nhìn đủ chưa?" Giọng nói trầm vang bên tai cô, khiến cô giật mình, hắn bế cô vào phòng riêng.

"À tôi đâu có... Á"

Cô chưa kịp nói hết câu thì hắn đã ném cô xuống chiếc ghế sofa,

"Này, cái anh kia, anh có vấn đề hả, đưa tôi vào đây làm gì? Tôi đã bảo tự đi được, mà anh vẫn cố chấp, sau đó còn ném tôi xuống, anh cư xử với phụ nữ như thế sao?"

Thục Tâm nói một hơi dài, cô đứng phắt dậy nhưng đầu cô đau quá, mọi thứ như đang quay cuồng, người cô nóng rừng rực, khuôn mặt ngày càng đỏ, cô say rồi.

-------

Đã gần bốn giờ sáng, thân hình nhỏ nhắn đang say giấc trên chiếc ghế sofa, dáng ngủ mặc dù hơi... đàn ông nhưng nhìn cô lại toát lên vẻ đẹp của sự tự nhiên, trong sáng, vô tư.

Trong căn phòng lúc bấy giờ chỉ có cô và hắn...