Tổng Tài Anh Là Đồ Biến Thái

Chương 31




Nghe tới đấy, mắt Thục Tâm sáng lên, cô đứng bật dậy gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

"Có có, để tôi ra điều kiện trước, anh phải kí hợp đồng với ba tôi" Cô mỉm cười tươi rói.

"Đây là giấy giao dịch, cô chỉ cần kí và thực hiện những điều tôi giao"

Hắn chưa kịp đưa cho cô tờ giấy, Thục Tâm đã lao như điên giựt lấy nó, cô phấn khích đọc một lượt.

"Hả?" Mắt cô trợn trừng lên khi đọc từng dòng chữ.

"Cô phải phục vụ tôi việc chăn gối, nấu nướng, làm trợ lý riêng cho tôi, tôi đi đâu cô đi nấy, muốn làm gì cô cũng không có quyền phản đối. Sống hay chết đều phải thông qua Dạ Thần Phong tôi, và phải làm tốt bổn phận của một người vợ đó là sinh cho tôi một đứa con..."

Hắn đan tay lên bàn, cười mỉm.

"..." Không ngờ vì công ty của ba cô lại phải bán thân mình thế này, sao xui vậy trời, trên thế giới có bao nhiêu người sao ba lại bốc trúng công ty của cái tên này cơ chứ. Thục Tâm cắn môi.

"Được" Cô lấy lại khí thế, nhướng mày lên nhìn hắn.

Cô đã muốn làm Dạ phu nhân thì cần làm tròn trách nghiệm. Hắn phụt cười.

Nói xong cô quay phắt người đi.

Những ngày sau, Thục Tâm thay đổi nhanh chóng mặt, cô càng ngày càng hoàn thiện bản thân, đặc biệt, càng ngày càng ngoan ngoãn nghe theo lời hắn giống như một người vợ hiền thục.

Thục Tâm mặc một bộ váy hồng dài, một màu hồng nhẹ nhàng sang trọng, cô khoác tay hắn đi vào bên trong. Lại một bữa tiệc nữa, nhưng lần này nó sẽ khác, ai cũng nhìn cô bằng một ánh mắt kinh nể. Rất tốt, cô muốn như vậy.

Cả buổi tiệc cô bắt chuyện với rất nhiều người, hắn hài lòng nhưng nếu cô dám nói chuyện cùng một nam nhân khác, hắn sẽ không nhẫn nại nữa.

Cô để ý, trước nay Dạ Thần Phong chưa bao giờ nói chuyện với con gái, nhưng hôm nay thật kì lạ, hình như đó em gái kết nghĩa của Cao Sâm, Dạ Thần Phong hôm nay sao lại nổi hứng nói chuyện với phụ nữ nhỉ.

Trong đầu cô bỗng rộ lên một suy nghĩ, lẽ nào, đó là người trong mộng của Thần Phong à? Đúng đó chính là đáp án duy nhất, hắn chưa bao giờ cư xử với ai tử tế như vậy.

Vậy cô phải chuyển sang một kế hoạch mới, cô sẽ giúp hắn chinh phục được người trong mộng của hắn, tiếp đó hắn sẽ phải quỳ xuống đội ơn cô, nghĩ tới đây thôi Thục Tâm thầm cười.

Đợi lúc hắn chuyển đổi tượng, Thục Tâm mới lần mò đến, đứng trước cô là một cô gái tầm mười tám tuổi, vẫn còn ngây thơ trong sáng, thằng Dạ Phong này lẽ nào muốn hủy hoại cuộc đời của một thiếu nữ mười tám, cô đau lòng thay, rơi vào tay hắn chẳng được cái gì có lợi.

Cô bất giác lắc đầu.

"Này, em là em gái kết nghĩa của Cao Sâm à?" Cô tiến tới nở nụ cười tươi bắt chuyện.

"Vâng, chị là..."

"Vợ... à bạn của Dạ Thần Phong"

"Uầy, em không biết anh Dạ cũng có một người bạn là con gái đấy"

"Không phải cũng có em sao" Cô châm chọc.

"Em là Thiên Tuyết, chị là gì?"

Thiên Tuyết mỉm cười.

"Chị là Thục Tâm"

"Thục Tâm? Nghe hay đó, chị sống ở đâu?"

"Ở... Bắc Kinh"

"Em ở Quảng Châu tới"

"Này Thiên Tuyết, em và Dạ tổng có mối quan hệ thế nào vậy?"

"Em á, chỉ là anh em kết nghĩa thôi" Thiên Tuyết vội đáp, tay cô nâng ly rượu vang mời Thục Tâm.

"Ồ, vậy em không để ý sao, ngoài em, anh í không nói chuyện với người phụ nữ nào, không phải rất đáng nghi sao"

Thục Tâm đáp lại.

"Chị à, anh ấy sao có thể chứ"

Mặt Thiên Tuyết bỗng đỏ bừng, cô cười ngượng ngùng, cô say rồi, nãy giờ Thiên Tuyết được mọi người mời nhiều quá đâm ra đứng còn không vững phải tựa vào ghế.

"Nào, để chị đưa em về nha, Thiên Tuyết mới mười tám tuổi mà đã uống rượu vậy rồi"

Thục Tâm bất lực đỡ Thiên Tuyết, hồi cô mười tám tuổi chắc cũng chả gan giống thế này.

Cô đưa Thiên Tuyết về tới nhà, đó là một căn nhà rộng lớn mặc dù không bằng dinh thự của Dạ Phong nhưng nhìn thôi cũng biết chỉ có rất nhiều tiền mới mua được nó, cô đỡ Thiên Tuyết về phòng, rồi mệt mỏi lăn ra ngủ lúc nào không biết.

Sáng hôm sau, cô giật mình tỉnh giấc thấy mình nằm ở một nơi xa lạ, chẳng biết là nơi nào, cô chạy nhanh ra hành lang, chợt nhớ ra hôm qua cô đưa Thiên Tuyết về rồi ngủ luôn ở đây, Thục Tâm thở dài, cô lề mề bước xuống cầu thang.

Đứng trên cầu thang nhòm xuống, Thục Tâm thấy Thiên Tuyết đang vui vẻ làm bếp, sau lưng cô là một người đàn ông. Dáng người quen quen hình như cô gặp ở đâu rồi thì phải, đúng rồi! Cao Sâm chứ ai vào đây nữa, hắn tiến tới gần Thiên Tuyết giúp cô dọn mấy món đồ gần đó.

"Đừng có đứng đấy nữa"

giọng Cao Sâm khiến cô hơi giật mình bước xuống. Đúng là anh trai của Dạ Thần Phong, giống y như nhau.

"Dạ Thần Phong đang kiếm cô đấy" Cao Sâm giọng lạnh ngắt.

Hắn liếc nhìn cô.

"Ờ, vậy tôi xin phép đi nhé" Cô rụt rè định bước đi thì Thiên Tuyết níu lại.

"Chị ở lại chơi với em chút đi mà, anh Cao Sâm tính tình nóng nảy, chị mặc kệ anh ấy đi, mặc kệ luôn anh Dạ đi, em phải đãi chị một bữa vì đã đưa em về nhà tối qua chứ"

Thiên Tuyết tươi cười. Nhắc tới đây Thục Tâm mới giật mình, trên người cô đang mặc một bộ đồ ngủ, cái quái gì thế? Hôm qua cô thay từ lúc nào vậy. Mặt Thục Tâm tối sầm lộ rõ vẻ bối rối.

"Tối qua là tôi đưa cô về phòng, cũng vì cô đưa em gái tôi về chăm sóc cho nó đến nỗi ngủ luôn trên sàn, dáng ngủ cô xấu quá"

Hắn nói một cách bình thản sau đó ngồi xuống bàn ăn.

"Vậy bộ đồ này..."

"Tôi thay"

"Cái quần gì cơ? Anh nói lại xem?" Thục Tâm như điên lao tới túm cổ áo Cao Sâm.

"Tôi không có hứng thú với cơ thể cô, Dạ Thần Phong mới có thể nuốt nổi, chứ tôi thì không"

Hắn vẫn ung dung ngồi, Thục Tâm ngày càng sôi máu lên, mặt cô đỏ bừng, nửa tức nửa ngại ngùng. Cô ngồi xuống bàn ăn, ăn ngấu nghiến rồi bỏ về.

Tới chiều, cô về căn dinh thự cũ. Cả người mệt mỏi lần tới ngay chiếc ghế sofa, các hầu nữ liên tục đi lại, họ bê đồ ăn, thức uống tới tận mồm cho cô, có tiền thật là sướng.

Điện thoại cô rung lên, Thục Tâm với tay nhấc máy, đầu dây bên kia là Thiên Tuyết.

"Chị Thục Tâm, chị quên bộ váy hôm qua ở nhà em rồi, hay mai mình gặp nhau có được không, tiện thể đi chơi cùng với em á" Thiên Tuyết vui vẻ.

"À vậy à... chị e là..."

"Đi đi"

Một giọng nói trầm từ sau lưng cô, Thục Tâm quay phắt người lại thì bắt gặp ánh mắt của hắn.

"Ừ, vậy mai gặp nhé" Cô vội vàng cúp máy mà chưa biết hẹn nhau ở đâu. Dạ Thần Phong tiến đến gần, cô lùi lại nở nụ cười gượng.

"Hôm qua cô đi đâu?"

Hắn trầm giọng.

"Tôi đưa Thiên Tuyết về"

"Sao không về?"

"Tôi mệt quá nên ngủ quên ở đó, anh không cần lo đâu, hì..."

"Bộ đồ này là sao?"

Ấy chết, cô vội về mà mặc luôn bộ đồ ngủ về đây.

"Tôi..."

"Mai có đi không?"

"Chắc có rồi..." Cô mỉm cười, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Vậy tôi đi cùng"

"Hả?"

Đầu cô bỗng róe lên một kế hoạch, hắn muốn đi cùng cô chắc chắn là vì Thiên Tuyết, Thục Tâm phì cười trong khi hắn ngơ ngác chẳng hiểu cô đang nghĩ gì. Được, vậy cô sẽ để cho họ một buổi đi chơi riêng với nhau, tới lúc đó hắn sẽ cúi đầu cảm tạ cô, thật thú vị!