Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 630




“Hi Hi, giờ lành đến rồi, chúng ta nên đi ra ngoài thôi, xe ngựa đang ở bên ngoài rồi.”

 

Một phù dâu lên tiếng.

 

Đúng lúc này, Ôn phu nhân đi tới, bà cùng với Lý Thiến ở cùng nhau, đều đến để vào đưa cô đi ra ngoài, Tô Hi mặc váy cưới màu trắng cùng với sự hỗ trợ của chị gái, đi ra ngoài cửa biệt thự. Trên cỗ xe bằng pha lê gồm sáu con ngựa trắng phi thường, thân xe được khảm ngọc, rất đẹp và tỉnh xảo, Tô Hi ngồi trong đó, giống như một công chúa cao quý xuất giá, bên cạnh là sáu phù dâu đứng hai bên cùng đi theo, cùng nhau quay trở lại hội trường.

 

Nhiếp ảnh gia bên cạnh cũng có mặt ở khắp nơi túc trực chụp và ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này, không bỏ sót bất cứ bất cứ khoảnh khắc nào về nụ cười hạnh phúc của cô dâu, Tô Thắm vòng tay mẹ bước đi đằng sau, hộ tống Tô Hi xuất giá.

 

Tô Hi ngồi trong xe ngựa, giờ khắc này, trái tim của cô đang hướng về đại sảnh, cô nghĩ đến Ôn Lệ Thâm đang đợi cô ở đó, từ nay về sau, cô là người của anh, mà anh cũng đã thuộc về cô.

 

Loại cảm giác có được một người, thật sự rất tốt đẹp.

 

Trước đại sảnh, Tô Bách Ngôn và Ôn lão gia đứng đợi ở đó, Tô Hi bước xuống xe ngựa, chiếc váy cưới dài như bông tuyết xinh đẹp, từng lớp từng lớp, khi cô bước đi, những bông hoa thêu trên đó bắt đầu chuyển động theo. Khi cô đứng dậy, tắm màn che đầu cũng buông xuống, khuôn mặt thanh tú của Tô Hi thấp thoáng càng tăng thêm vẻ đẹp bí ẩn.

 

Tô Bá Ngôn nhìn thấy bộ dạng con gái mình đi lấy chồng, ông thực sự có chút hối hận về sự sắp đặt của mình trước đây, ông không nên ép cô lấy người mà cô không thích. Giò đây, nhìn cô tìm được người mà cô yêu sâu đậm, khiến người làm cha như ông, cảm thấy rất nhẹ nhõm.

 

Đường Tư Vũ ở bên cạnh cô, ánh mắt tràn đầy sự chúc phúc, so với những phù dâu khác, lời chúc phúc của Đường Tư Vũ đều là chân thành nhát. Tô Hi nắm lấy cánh tay của cha cô, cô ngắng đầu, dưới tấm khăn che mặt, mỉm cười với cha cô, Tô Bá Ngôn khẽ thở dài, đưa tay ra vỗ vỗ vào lưng cô: “Đi thôi! Cha dẫn con đi vào.”

 

“Vâng.” Tô Hi mỉm cười, từng bước dìu cha cô lên bậc thềm. Phía sau, Lý Thiến và Ôn gia hai người theo sau, kế tiếp là sáu phù dâu cũng theo sau, một chốc đã đi đến sân khấu, bọn họ muốn ở bên cô ấy.

 

Quầy hoa phía trên khán phòng, nền là hình trái tim tuyệt đẹp được kết bằng 99999 bông hồng đỏ, bên cạnh cũng dùng hoa thật bao quanh lấy, toàn bộ thảm đỏ ở giữa tản ra làn sương mờ ảo, làm cho hương hoa cũng trở nên thanh mát.

 

Giờ phút này, trên sân khấu đứng đầu là Ôn Lệ Thâm, phía sau anh là dàn phù rễ xuất sắc, bọn họ đều đang chờ cô dâu đến, Ôn Lệ Thâm ánh mắt chăm chú nhìn về phía cửa ra vào, trong lòng vừa lo lắng vừa mong chờ, mong chờ sự xuất hiện của cô dâu.

 

Ánh mắt của Hình Liệt Hàn cũng đang rất mong đợi, đối vói anh mà nói, hôm nay giống như cùng với Đường Tư Vũ tập duyệt đi qua lễ đường đám cưới trước vậy, anh chờ cô chốc nữa sẽ đứng bên cạnh anh.

 

Cuối cùng ở cửa đại sảnh cũng đã xuất hiện bóng dáng của Tô Hi, lúc này thánh lễ diễu hành hôn lễ vang lên trong đại sảnh sang trọng mà bắt mắt vang khắp mọi ngõ ngách, làm cho lòng người sinh ra một cảm giác thần kì bát khả xâm phạm.

 

Tô Hi một tay kéo lấy tay của Tô Bá Ngôn, một tay nắm lấy bó hoa đi về phía trước, sau lưng là sáu phù dâu trên tay cũng đang cầm những bó hoa tươi tắn mỉm cười đi theo.

 

Trên khán đài hành lễ, khóe miệng Ôn Lệ Thâm khẽ nhếch lên, ánh mắt trìu mến, từng hình ảnh quen biết và yêu đương với Tô Hi hiện lên trong đầu, cuối cùng hình bóng kia cũng đang chậm rãi đi về phía anh, giờ khắc này trong thâm tâm của Ôn Lệ Thâm vì cô mà bị thuyết phục, vì cô mà khuynh đảo.

 

Ánh mắt Tô Hi nhìn xuyên qua tắm khăn che mặt trong suốt, tuy rằng tầm nhìn bị che khuất, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh vô cùng dịu dàng, vô cùng kiên định, vô cùng tập trung, anh đang kiên nhẫn chờ cô.

 

Tô Bá Ngôn nhìn Ôn Lệ Thâm, giờ phút này thực sự không có chút lo lắng nào cho người con rễ này nữa, ông thật may mắn vì con gái mình có thể tìm được người đàn ông như vậy.

 

Ánh mắt của Đường Tư Vũ đụng phải Hình Liệt Hàn, cô có chút xấu hổ mà mỉm cười, nhưng cô không né tránh, cứ như vậy mà đón nhận ánh mắt sâu sắc và nóng bỏng của anh.

 

Ôn Lương Diệu đứng ở vị trí thứ ba, khóe miệng anh mỉm cười vui sướng vui vẻ, chúc phúc cho anh cả của mình, nhưng anh lại không biết rằng trong số các phù dâu, ánh mắt Từ Dương đang nhìn thẳng vào anh đầy khao khát, cô huy vọng Ôn Lương Diệu có thể nhìn cô một cái, dù chỉ là một cái liếc nhìn, cũng đủ để an ủi trái tim cô lúc này.

 

Cô ước mình có thể kết giao với anh.

 

Dưới khán đài, Hình Nhất Nặc lúc này cũng tràn đầy niềm ao ước, Tô Hi quá xinh đẹp, cô cũng rất muốn có một ngày đó được mặc váy cưới như cô ấy, mặc dù cô chưa nghĩ đến việc mình sẽ lấy người đàn ông nào trong tương lai.

 

Nhưng mong muốn được mặc váy cưới của cô ấy rất mãnh liệt.

 

Cô đã hứa sẽ chụp ảnh Ôn Lương Diệu cho bạn cùng lớp, cô lại làm mắt đi uy tín rồi, bởi vì cô vốn không muốn chụp, cô có một ý nghĩ keo kiệt, cô không muốn chia sẻ vẻ đẹp trai của Ôn Lương Diệu với nhóm bạn học đó, cô muốn thưởng thức một mình.

 

Thực sự nhìn không ra, anh ấy mặc vest lên trong cũng rất đẹp trai ahl Tô Hi cuối cùng cũng đến trước mặt Ôn Lệ Thâm, Tô Bá Ngôn trao cho Ôn Lệ Thâm rồi nói: “Lệ Thâm, ta giao con gái của ta cho con.”

 

Ôn Lệ Thâm ngay lập tức gật đầu, cầm lấy lòng bàn tay của Tô Hi từ bàn tay của Tô Bá Ngôn, nắm chặt rồi đưa cô chậm rãi đi đến giữa đài hoa, hai người nhìn nhau qua tắm vải mỏng.

 

Lúc này, không gì có thể ngăn cản được tình yêu và trái tim của họ.

 

Đường Tư Vũ đứng bên cạnh Hình Liệt Hàn, một tay cô dùng cầm hoa, tay kia nhẹ nhàng đưa ra, chưa kịp nhìn thì đã bị lòng bàn tay âm áp giữ chặt, như sợ hãi sẽ đánh mắt cô.

 

Đường Tư Vũ khóe miệng cong lên, cô ngước mắt lên nhìn, Hình Liệt Hàn cũng cúi xuống nhìn cô, hai cặp mắt mỉm cười đan vào nhau, trong bầu không khí lúc này càng dễ dàng gợi lên nội tình.