Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 218




“Đừng lo, một lúc nữa em sẽ ồn thôi.”

Hình Liệt Hàn cảm thấy đây là cơ hội để anh và cô đột phá lên mối quan hệ thân thiết nhất kia. Anh không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Hơn nữa, lát nữa vào phòng, người con gái này chắc sẽ cầu xin, năn nỉ anh.

Anh sẽ rất hạnh phúc được làm thuốc giải cho cô.

Thang máy nhanh chóng lên tới tầng 48.

Chỉ vài giây sau, một tiếng “ting” một tiếng vang lên, rồi cửa mở cửa. Hình Liệt Hàn ôm Đường Tư Vũ về phía căn phòng tối nay của anh. Quẹt thẻ. Tiếp đến, Hình Liệt Hàn đóng cửa, ôm cô bước về chiếc giường đôi lớn.

Đường Tư Vũ mờ mịt nhìn Hình Liệt Hàn đưa cô vào khách sạn. Trong phòng còn có giường. Tuy lúc này ý thức của cô không rõ ràng lắm nhưng sự nguy hiểm đã bao trùm cả bầu không khí.

Đột nhiên, cô hét lên giận dữ: “Hình Liệt Hàn… Anh đưa tôi vào phòng làm gì?”

Hình Liệt Hàn cởi bỏ bộ vest đang gây trở ngại, tiến nhanh về phía cô, nhìn đôi mắt hoảng loạn, bối rối, cùng hơi thở hồn hến của cô. Đường Tư Vũ đang như chú mèo nhỏ, giận dữ nhìn chằm chằm vào anh.

Hình Liệt Hàn đã khao khát đôi môi đỏ mọng của cô cả tối nay. Anh muốn ôm cô vào lòng.



Đường Tư Vũ rúc vào lòng anh, không hề phản kháng. Giây tiếp theo, cằm cô được nâng lên. Hơi thở nam tính trực tiếp rơi xuống. Đôi môi anh cũng hạ xuống đôi môi đỏ mọng của cô.

Nụ hôn… đến một cách mạnh mẽ.

Đường Tư Vũ hơi trừng mắt nhìn. Người đàn ông này đang làm gì?


Tại sao cô lại có cảm giác rất hưởng thụ?

Hơn nữa cũng rất thoải mái? Khi phản ứng lại, thì tay cô đã chủ động ôm lấy cổ anh, hùa theo nụ hôn bá đạo đó.

Không được. Sao cô có thể không biết tự trọng như vậy.

Nhưng có chuyện gì với cơ thể của cô vậy? Nụ hôn này khiến bao khó chịu đều tiêu tan bót, thay vào đó là một cảm giác rất khác lạ, khiến lần đầu tiên, cô muốn chạm vào người đàn ông này nhiều hơn… Trong đầu Đường Tư Vũ bỗng nhận ra một điều, tình huống hiện tại của cô không phải là bị bệnh mà là đã uống nhằm phải thứ không nên uống.

Suy nghĩ này lại khiến cô nhớ đến cốc nước hoa quả lúc cuối kia. Hình Liệt Hàn đã đưa cốc nước đến trước mặt cô. Từ khi uống xong, cô luôn cảm thấy cả người đều không ồn.

Chết tiệt, người đàn ông này dám hạ thuốc với cô?


Ý nghĩ này khiến đầu Đường Tư Vũ gần như muốn bùng nổ. Không ngờ anh lại là tên khốn đáng ghét, dám dùng hành vi đê hèn như thế.

Mặc dù cô đang khao khát anh nhưng cũng rất tức giận. Cô đưa tay định đẩy anh ra ngay nhưng lại không có chút sức lực nào. Cô vẫn cố dùng sức đánh, đấm anh, để anh ngừng hôn, không được làm thế với cô.

Cảm nhận được sự phản kháng mạnh mẽ, Hình Liệt Hà đành rời khỏi miệng nhỏ của cô. Anh liếc nhìn rồi lẫm bẩm nói: “Sao vậy? Em không muốn sao?”

Đường Tư Vũ lập tức lui về đầu còn lại của giường. Đôi mắt tức giận nhìn anh chằm chằm: “Hình Liệt Hàn…anh đã cho tôi uống gì? Anh rắp tâm làm gì hả?”

Hình Liệt Hàn bỗng thấy đầu mình ong ong. Người phụ nữ này chắc đã nghĩ ra nguyên nhân cô bị thế này, nhưng cô lại nghĩ rằng anh chính là người hạ dược.

Lần này anh thực sự chịu nỗi oan lớn.


“Đường Tư Vũ, em uống nhầm đồ không phải là thủ đoạn của tôi mà là em uống phải đồ uống người khác hạ dược. Giờ tôi có thể giúp em giải.” Hình Liệt Hàn thấp giọng nói, cố giải tỏa mọi nghi ngờ của cô.

Đường Tư Vũ thở hồn hến. Thuốc phát huy hiệu quả nhanh hơn. Cô cảm thấy cơ thể mình như muốn nỗ tung. Cô nắm chắc chiếc váy dạ hội trong ngực, khó chịu gần như muốn chết đi được.

“Tôi không cần anh chạm vào tôi. Anh không được đụng vào tôi…” Cả người Đường Tư Vũ đều khó chịu nhưng cô vẫn kiên trì có chấp.


Hình Liệt Hàn thấy cô đã khó chịu như vậy, nếu không có biện pháp nào thì người phụ nữ này nhất định sẽ càng bị thuốc giày vò.

Hình Liệt Hàn đột nhiên nghĩ, anh cần cứng rắn, cương quyết hơn, không cần đề ý những điều cô nói. Cứ làm tới, chỉ mong giải xong dược tính trong người cô.

Nhưng chuyện phát sinh 5 năm trước vẫn khiến cô hận anh. Nếu tối nay anh lại làm chuyện này, anh sợ, cả đời, người phụ nữ này cũng không đề ý đến anh nữa.

Hình Liệt Hàn bước tới chỗ cô gái đang mặt đỏ phừng phừng vì khó chịu.

Đường Tư Vũ nhìn anh đến gần, lập tức hoảng loạn ôm cánh tay mình, gian nan lùi lại. Hình Liệt Hàn lúc này như con dã thú có thể ăn thịt người bắt cứ lúc nào.

Cô không muốn bị anh chạm vào.

“Biến đi… Anh cút đi… Không được lại gần tôi.” Giờ phút này, Đường Tư Vũ như con thú nhỏ yếu ớt, dù cố lùi thế nào cũng không thoát được vòng vây của người đàn ông.