Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 246




Chẳng lẽ cho rằng con trai đã ngủ, là anh có thể làm loạn sao?

Đường Tư Vũ không muốn chơi trò ấu trĩ này với anh, cô vừa đứng dậy, anh lại đè cô xuống sô pha, hơi rượu êm dịu phả vào mặt cô khiến cô gần như choáng váng.

“Hình Liệt Hàn, anh say rồi, mau thả tôi ra.” Đường Tư Vũ hét lên, vươn tay đầy anh ra.

“Đường Tư Vũ, chẳng lẽ em không nhìn ra sao? Anh thích eml” Hình Liệt Hàn say khướt, cho nên những lời từ tận đáy lòng, anh trực tiếp nói ra.

Đường Tư Vũ khẽ giật mình, ngắng đầu lên, anh nhanh chóng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đem sự nhiệt tình của anh biến thành hành động để nói cho cô biết.

Mặc dù Đường Tư Vũ không ghét nụ hôn của người đàn ông này, nhưng không có nghĩa là cô có thể để người đàn ông này hôn tùy ý.

Nhưng vào lúc này, nụ hôn của người đàn ông quá mức ngang ngược, bá đạo, khiến cô không thể từ chối, lưỡi anh dễ dàng xuyên thủng hàng phòng ngự, xông vào môi và răng cô, trở nên càn rỡ, tự phụ.

Đầu óc Đường Tư Vũ trống rỗng, hơi thở trong lồng ngực bị người đàn ông này rút cạn, cảm giác như có thể bị anh nuốt vào bụng bắt cứ lúc nào.

Hơi thở của Đường Tư Vũ gấp gáp và bối rối, cảm giác lưỡi tê dại và cổ họng nóng ran. Điều này khiến cô ý thức được sự nguy hiểm và có chút sợ hãi. Hình bóng trong buổi tối 5 năm trước vẫn in đậm trong tâm trí cô.

“Ưm… ” Cô bắt đầu đầy anh. Người đàn ông này đã say, nếu tiếp tục hôn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.



Tốt nhất là trước khi anh ấy tỉnh táo lại, cần cố ngăn chặn việc nguy hiểm này xảy ra.

Đường Tư Vũ cố gắng đầy anh, Hình Liệt Hàn cảm nhận được điều đó. Mặc dù đang say nhưng trong lòng, anh vẫn tôn trọng và không muốn ép buộc cô.


Anh lưu luyến mút chặt môi cô, rồi mới buông ra. Ánh mắt nhìn cô chăm chú, sâu lắng, ẩn chứa nhiều cảm xúc.

Đường Tư Vũ quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi, không dám nhìn vào mắt anh, càng không dám đắm chìm trong ánh mắt đầy cảm xúc đó.

“Anh mau về phòng nghỉ ngơi đi!” Đường Tư Vũ ở bên cạnh vội vàng đứng lên.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, cánh tay của cô ấy bị siết chặt lại, cả người ngã xuống ghế sô pha, mà cánh tay của anh lại đặt ở hai bên vai cô. Ngũ quan đẹp trai, anh tuần của người đàn ông càng được phóng to trong mắt cô.

Đường Tư Vũ mở mắt ra, chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Trong đôi mắt có chút say, như được bao phủ bởi một lớp sương mù, bí ẩn mà nóng bỏng.

“Đường Tư Vũ, anh muốn em nói cho anh biết, em thật sự không có cảm giác với anh sao?” Trong đại sảnh yên tĩnh, giọng nói khàn khàn của người đàn ông càng thêm gợi cảm.

Đường Tư Vũ nhíu mày, không biết trả lời câu hỏi này thế nào. Năm năm trước, anh là người mạnh mẽ cưỡng chế cô, vết thương lần đó không thể tha thứ được.


Hình Liệt Hàn thở hổn hến, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô, trong mắt anh thoáng qua một tia thất vọng.

“Được rồi, mọi chuyện cứ từ từ, anh sẽ cho em thời gian, nhưng từ lúc bắt đầu đến mãi sau này, em mãi là người phụ nữ của anh.” Hình Liệt Hàn dường như rất chắc chắn về điều này, giọng nói đầy bá đạo. Anh quay người, loạng choạng đi về phía cầu thang.

Đường Tư Vũ nhìn bóng dáng anh đi lên lầu, nhưng lòng cô lại thấy lo lắng, sợ anh bước đi không ồn, lăn xuống cầu thang.

Đường Tư Vũ cắn cắn môi. Ngồi một lúc, cô vẫn muốn lên lầu xem thế nào, chỉ sợ anh ngã. Đường Tư Vũ thấy bóng dáng của anh trong phòng ngủ chính, liền bước về phía cửa. Lúc này trong phòng tắm truyền đến tiếng đồ vật gì đó rơi xuống, tuy rằng không to lắm nhưng Đường Tư Vũ cũng bước nhanh về phía phòng tắm.


Cô không chút nghĩ ngợi, liền mở cửa, nhưng bên trong… Người đàn ông đang đứng nghiêng, đi tiểu… “A…” Trong vài giây, Đường Tư Vũ dường như nhìn thấy thứ không nên thấy, cô kinh hãi hét lên một tiếng, tông cửa xông ra.

Trời ơi! Cô không ngờ lại thấy anh đang… Hình Liệt Hàn mỉm cười, người phụ nữ này thực sự rất lo lắng cho anh. Mặc dù vừa nãy không nói gì, nhưng hành động đã phản bội cô ấy.

Đường Tư Vũ ở trong phòng ngủ chính, ôm hai má nóng bừng, không dám quay lại.

Hình Liệt Hàn mở cửa bước ra, quần áo đều đã mặc xong. Thực ra anh cũng không say lắm, ngược lại, vừa rồi khi bị cô từ chối, anh có vẻ đã tỉnh táo hơn.

“Thấy chưa?” Hình Liệt Hàn nở một nụ cười xấu xa.


“Anh đi ngủ sớm đi!” Đường Tư Vũ không muốn nói về chuyện này nữa.

“Em không lo ban đêm anh sẽ nôn sao?

Lúc em say, anh đã chăm sóc em cả đêm đấy.” Hình Liệt Hàn nheo mắt nói.

Đường Tư Vũ cắn môi nói: “Vậy tôi sẽ ngủ trên sô pha, trông anh đến sáng mai.”

“Lên giường ngủ với anh.” Tối nay Hình Liệt Hàn rất phóng khoáng, tùy hứng. Anh muốn ôm cô ngủ.

Kể cả không được làm gì, anh cũng cam lòng.