Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2646




CHương 2646:

Có Thừa Tiêu quay đầu lại, nhìn cô chăm chú rồi nói: “Tôi đã thấy rất nhiều người đẹp hơn em, nhưng em lại là người duy nhất thu hút tôi.”

Nụ cười của Hứa Tâm Duyệt khẽ cứng ngắc lại, cô nuốt nước bọt nói: “Tôi có chỗ nào đặc biệt đâu chứ?”

“Không biết nữa, nhiều phụ nữ như vậy nhưng tôi chỉ muốn nằm trên em.” Trong giọng điệu của anh có chút ác ý trêu chọc cô.

Hứa Tâm Duyệt trợn trắng mắt: “Cố Thừa Tiêu, anh có thể nghiêm túc chút được không?”

Cố Thừa Tiêu nheo mắt, những lời vừa rồi là lời nói thật lòng của anh, đó là những lời từ tận đáy lòng anh muốn nói với cô thê mà cô lại cho rằng anh không nghiêm túc.

“Hứa Tâm Duyệt, đối với những người phụ nữ khác thi tôi có thể rất nghiêm túc, nhưng với em thì không. Đây là sự khác biệt giữa em với bọn họ, tôi sẽ nảy ra suy nghĩ không nghiêm túc với em.” Có Thừa Tiêu nghiêm túc nói.

Hứa Tâm Duyệt trực tiếp cứng họng, nhất thời không biết đáp lời anh như thế nào.

“Cố Thừa Tiêu, thế anh đối với Hứa An An thì sao?” Hứa Tâm Duyệt không khỏi lên tiếng hỏi, không biết tại sao cô rất muốn biết chuyện này.



Không ngờ, người đàn ông không chút suy nghĩ trả lời: “Rất chán ghét.”

Hứa Tâm Duyệt chớp chớp mắt: “Anh ghét cô ta đến vậy.


sao? Tại sao chứ?”

“Không biết, dù sao tôi cũng cảm tháy rất phản cảm với cô ta.” Cố Thừa Tiêu nhàn nhạt nói: “Cho dù cô ta có là mẹ ruột của con trai tôi, tôi cũng không thích.”

Trái tim Hứa Tâm Duyệt đau nhói, phải biết rằng cô mới là người sinh ra Tiểu Mục, nhưng cô không muốn nói cho anh biết bí mật này, bởi vì đó cũng không phải là chuyện hiển hách gì.

“Mà này, muộn như vậy rồi, đêm nay chúng ta ngủ ở đâu?”

Hứa Tâm Duyệt tò mò hỏi.

“Đến đó rồi em sẽ biết.” Cố Thừa Tiêu ra vẻ bí hiểm, không nói cho cô biết.


Hứa Tâm Duyệt không hỏi thêm nữa, tromg lòng nghĩ thầm, có thể là một khách sạn ven biển chăng! Dù sao cô cũng đã đồng ý cùng anh đi ngắm bình minh rồi, vậy thì còn ngại gì nữa chứ?

Ngược lại, ở đây cách trung tâm thành phó xa như vậy, tâm tình của cô càng thoải mái hơn, như thể ở đây cô có thể trút bỏ hết muộn phiền, chỉ muốn được là chính mình.

Khi xe lái xuống một con đường đầy bùn, đi vào một con đường cát ven biển, Hứa Tâm Duyệt không khỏi kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Bên trong có khách sạn sao?”

Cố Thừa Tiêu vẫn không nói với cô: “Khi nào đến nơi thì em sẽ biết. Nếu buồn ngủ thì em cứ ngủ trước đi.”


“Tôi không buồn ngủ!” Nói xong, Hứa Tâm Duyệt mở cửa sổ trời ra, ngắng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao bên trên, cảm giác này khiến cô như được trở lại lúc còn bé ở bên bà ngoại, cùng bà đếm sao trên trời.

“Đẹp quá! Đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy bầu trời đầy sao đẹp như vậy.” Hứa Tâm Duyệt thở dài, dường như cô có thể thấy rõ cả dãi ngân hà vậy.

“Đêm nay em có thể ngắm cả đêm.” Có Thừa Tiêu trầm giọng nói.

Xe đi trên con đường cát tiền thẳng về phía trước khoảng hơn mười phút thì cuối cùng cũng không còn đường để đi nữa. Bọn họ đến một bãi đất bằng phẳng rất rộng, phía trước có vách núi cao, phía sau là những tảng đá khổng lồ, anh dừng xe lại ngay giữa bãi đất, vừa hay trốn vào giữa vách đá, không bị ai chú ý đến.


Hứa Tâm Duyệt nhìn sang trái rồi nhìn sang phải, sau đó cô kinh ngạc kêu lên: “Cố Thừa Tiêu, khách sạn đâu?

Đừng nói với tôi là tối nay chúng ta qua đêm trên xe đấy nhé!”

Cố Thừa Tiêu bật cười, tiếng cười vô cùng sảng khoái, anh đẩy cửa xe bước xuống: “Đúng vậy, chúng ta sẽ qua đêm trên xe.”

“Cái gì? Anh… anh lừa tôi!” Hứa Tâm Duyệt rất tức giận nhưng vẫn xuống xe đứng trên vách đá. Nhìn tháy bầu trời Sao và vùng biển bao la trước mặt, cô ngỡ ngàng sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt. Đứng giữa tự nhiên bao la rộng lớn, cô trở nên thật nhỏ bé, dường như mọi muộn phiền đều tan biến ở đây.

Lúc này, tay cô bị người đàn ông nào đó nắm lấy, Hứa Tâm Duyệt theo bản năng hơi giật ra nhưng Cố Thừa Tiêu lại càng nắm chặt hơn, anh cười ha ha nói: “Em sợ gì chứ? Ở đây không có ai thấy chúng ta đang làm gì cả, vậy nên em không cần phải lo ngại gì cả. “