Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 412




Thường chỉ có những người hâm hộ, hoặc những người theo đuổi mới gửi loại tin nhắn như vậy, Ôn Lệ Thâm cũng không quan tâm nữa, anh đi đến trước ghế sô pha, cầm điện thoại di động của cô lên, tin nhắn vẫn còn lơ lửng trên màn hình không biến mắt.

Nó được gửi từ một số điện thoại không được lưu trong máy.

“Tô Hi, anh là Lưu Phi, anh thích em, khi nào chúng ta mới gặp lại nhau?”

“Kể từ khi anh gặp em ngày hôm đó, cơm anh không muốn ăn, nước anh không muốn uống, anh chỉ muốn gặp em thôi.”

“Em thực sự là nữ thần trong lòng anh, là thần tượng của anh, cả đời này anh nhất định sẽ chỉ yêu mình em.”

“Cha mẹ em cũng nói chúng ta rất hợp nhau, nếu không thì chúng ta hẹn hò có được không?”

“Bây giờ em đang làm gì? Anh có thể tới gặp em không?”

Ôn Lệ Thâm đọc tin nhắn thì đoán được đó là đối tượng xem mắt cha mẹ Tô Hi giới thiệu, cho dù Tô Hi không có hứng thú với người đàn ông này, nhưng nhìn anh ta gửi nhiều tin nhắn tỏ tình với cô như vậy, khiến anh cảm thấy không được Vui.

Ôn Lệ Thâm cầm điện thoại của Tô Hi lên, có mật mã khóa lại, anh vừa liếc mắt đã mở được ra, người phụ nữ này cũng thật lười biếng, lại dùng sinh nhật của bản thân làm mật mã.



Ôn Lệ Thâm trực tiếp gọi lại cho dãy số này.

Bên kia nhanh chóng nhắc máy, một giọng nam cao hứng truyền tới: “Alo, Tô Hi à?

Tô Hi, là em sao? Em gọi điện thoại cho anh thật tốt quá.”


Ôn Lệ Thâm híp mắt, lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi là bạn trai của Tô Hi, hi vọng sau này anh đừng làm phiền cô ấy nữa.”

“Cái gì? Anh là bạn trai của Tô Hi?”

“Không sail Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô ấy không có hứng thú với anh, phiền anh sau này tránh xa cô ấy một chút.” Nói xong, Ôn Lệ Thâm lập tức cúp điện thoại, không muốn nghe giọng nói của người đàn ông này nữa.

Đồng thời anh xóa hết tất cả tin nhắn của Lưu Phi một cách gọn gàng nhanh chóng, kể cả lịch sử trò chuyện.

Tô Hi bước ra từ phòng tắm, trông thấy thân hình của Ôn Lệ Thâm ngồi trên ghế sô pha, cô nhíu mày, cô thực sự rất mệt mỏi và buồn ngủ, cô nói với anh: “Anh về phòng đi, tôi thực sự rất muốn đi ngủ.”


Nói xong cô xoay người ngủ ở một bên giường, Ôn Lệ Thâm ngồi trên ghé sô pha nhìn một nửa giường cô để lại kia, giống như có ý để cho anh nằm.

Anh cong môi bật cười một tiếng, đứng dậy đi đến bên cô và gối đầu nằm xuống.

Tô Hi biết anh đã nằm xuống, nhưng lúc này cô không còn sức đuổi anh nữa, hơn nữa toàn bộ biệt thự này đều là của anh, không có đạo lý nào mà khách như cô có quyền đuổi chủ như anh cả.

Ôn Lệ Thâm quay đầu nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, anh nghiêng người sang một bên, cánh tay dài tự nhiên đặt lên eo của cô.

Tô Hi lập tức giấy giụa phản kháng, sau lưng nhanh chóng dán vào lồng ngực của người đàn ông, bên tai cô cũng rơi xuống một câu khiến cô yên tâm: “Đừng lo lắng, chỉ ôm em ngủ, không động vào em.”

Tô Hi nghe xong, cô không thể mở mắt vì say rượu và buồn ngủ, nhưng trong thâm tâm cô lại đang nói với anh, tin tưởng không nghỉ ngờ.


Dưới tác dụng của rượu, chỉ trong chốc lát cô đã ngủ thiếp đi, nhưng đối tượng mất ngủ đêm nay lại đổi thành Ôn Lệ Thâm.

Trong phòng làm việc của Hình Liệt Hàn, đèn vẫn sáng, anh đang ngồi trước máy tính, kiểm tra các email được gửi trong hộp thư thì trong rất nhiều những email công việc lại có một email cực kỳ bắt mắt mà không được đánh dấu tên đuôi của công ty, mà là một cái tên Nghê Yên.


Hình Liệt Hàn liếc nhìn thời gian, nó được gửi vào sáng nay, một ánh sáng phức tạp loé lên trong mắt anh, anh ấn mở nó ra.

“Liệt Hàn, hôm nay chúng ta gặp nhau nhét”

Chỉ có duy nhất một câu, Hình Liệt Hàn bình tĩnh nhìn câu nói này, bắm đóng lại, không thèm trả lời.

Cái tên Nghê Yên này, một cái tên đã chôn sâu trong lòng sáu năm nay, đột nhiên lại xuất hiện trước mắt một lần nữa, đôi mắt vốn đã bình tĩnh lại càng không hề lay chuyền.

Bên trong mỗi một người đàn ông trưởng thành đều không thể tách rời hình bóng của một cô gái, mà mỗi một người đàn ông thành công đều không thể thiếu việc bị một cô gái làm tổn thương, từ một cậu bé đến khi trở thành một người đàn ông trưởng thành, khi bị tổn thương một lần, trái tim sẽ cứng rắn thêm một lần.

Mà Nghê Yên này là vết thương đầu tiên của Hình Liệt Hàn, có thể nói đây là mối tình đầu của anh.

Đại tiểu thư của một gia tộc giàu có xuất thân từ nước ngoài, là người thừa kế một xí nghiệp có tiếng của gia tộc trong giới kinh doanh, sáu năm trước bọn họ đã từng hẹn hò, nhưng gia tộc cô ấy đã ngăn cản mối tình thanh xuân đó của bọn họ, cô ấy đã lựa chọn gia tộc và từ bỏ tình yêu của cả hai.

Ngày đó, Hình Liệt Hàn hai mươi mốt tuổi, trước khi cố gắng hết mình cho một mối quan hệ, anh đã chuẩn bị thổ lộ tình cảm thật sự với cô gái mình yêu, nhưng ngay trên sân khấu anh đã sắp xếp cẩn thận, cô gái đó lại nhẫn tâm nói với anh: “Chúng ta không hợp nhau đâu, chia tay đi!”