Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 47: Chủ Động Đến Cửa Nịnh Bợ




Khuôn mặt tươi cười ở bên ngoài cửa kia, nếu là người khác nhất định cô sẽ tiếp đón nhưng Thời Vũ Kha đến thì quên đi.



Từ nhỏ đến khi lớn cô hiểu rất rõ Thời Vũ Kha là con người như thế nào.



Trước mặt một kiểu sau lưng lại một kiểu, lật mặt nhanh như lật sách, lúc cần thì nhìn mặt nhưng đến lúc không cần nữa lập tức ném ra phía sau.



Nếu như cô có thể chơi với Thời Vũ Kha thì cô sẽ là kẻ ngốc!

"Nấu cơm đi, đừng lôi kéo làm quen, cô với tôi không thân"

Mặt nóng dán trên mông lạnh mà, Thời Vũ Kha ấm ức liếc mắt nhìn Giản Nghi Ninh một cái, Giản Nghi Ninh chỉ lo nhìn chằm chằm vào trò chơi kịch tính trên điện thoại, dường như cuộc nói chuyện của hai người con gái không thể nào truyền tới lỗ tai của anh ấy.



Nhưng mà chờ tới lúc Thời Vũ Kha vừa đi vào trong phòng bếp, anh ấy liền dịch người qua: "Vì sao cô lại làm khó cô ta vậy, trước kia hai người có cái gì à?"

"Đừng nói mấy lời vô nghĩa, ai cần anh lo."

Chỉ nói bóng gió một câu nhưng cô khiến anh ấy phải nghẹn lời quay về.



Khi trên bàn ăn cơm đã bày đủ các bát đĩa, Thời Vũ Kha mệt mỏi đến mức không thấy thèm ăn một chút nào.



Bây giờ cô ta chỉ thầm mong muốn được tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ một giấc.



Nhưng cuối cùng cô ta cũng phải đè nén suy nghĩ này lại, vất vả bận rộn mới có thể làm được một bàn đồ ăn lớn thế này chỉ vì kế hoạch tiếp theo, cô ta không thể để việc sắp thành lại hỏng!

"A Sửu, nếm thử này, mấy đồ này có hợp khẩu vị của cô không?" Thời Vũ Kha dùng thìa múc canh chung lấy một muối đầy thịt gà bỏ vào trong bát A Sửu.



Đây đều là những món sở trường nhất của cô ta, gà thái hạt lựu tươi non, dưa leo trong trẻo mát mẻ, hạt đậu phộng xốp giòn, còn mang theo màu đỏ rực rỡ của quả ớt cộng thêm màu vàng óng ánh của miếng cà rốt, chỉ cần nhìn thôi cũng đã muốn ăn rồi.





ASửu không khách sáo, cô đưa ra đánh giá: "Không tệ."

Đây là lần đầu tiên A sửu khích lệ cô ta, Thời Vũ Kha thật sự thấy phấn chấn, cô ta càng ân cần gắp thêm một đĩa rau, còn cố gắng tìm một vài ưu điểm để khen A Sửu.



Không có thì miễn cưỡng phóng đại để khen.



Dường như Giản Nghi Ninh bị xem nhẹ, toàn bộ quá trình cô ta đều để dùng nịnh hót ASửu, ASửu cũng nhận mọi thứ cô ta đưa.



Không có chuyện gì sẽ không ra vẻ bợ đỡ, không làm gì sai trái thì không phải sợ giặc cướp.





Sau khi ăn xong, lúc thu dọn toàn bộ bát đĩa, Thời Vũ Kha giả bộ như vô tình hỏi: "A Ninh, ngài đã đến đây từ lâu rồi, lúc này cũng qua buổi trưa, không cần quay về nhà sao? Bác gái có không vui không?"

"Sẽ không đâu."

Giản Nghi Ninh không biết trong lòng cô ta đang có ý đồ gì, anh ấy ăn ngay nói thật: "Cho dù vài ngày tôi không về nhà thì cũng không có việc gì, trước kia tôi đã ở lại nhà của người khác nên bọn họ quen rồi."

"A Ninh cũng muốn ở lại đây sao?"

Giản Nghi Ninh: "Đúng vậy, không chào đón tôi à?"

Thời Vũ Kha cắn môi hơi cúi đầu, một lúc lâu sau cô ta mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó xử nói: "A Ninh, nếu buổi tối ngài muốn ở lại chỗ này thì chắc em sẽ phải dọn ra ngoài ở, ở cùng một chỗ không thuận tiện lắm, người ta nghe thấy sẽ không hay."

Mặc kệ là ai chỉ cần nghe thấy cô ta nói như vậy đều sẽ cảm thấy con người Thời Vũ Kha

này biết giữ mình trong sạch, là một cô gái tốt nhưng Thời Du Huyên biết rằng chuyện hoàn toàn không phải như thế, vào đại học năm nhất cô ta đã mất sự trong trắng.



Lúc ấy bạn trai Thời Vũ Kha là một phú nhị đại thầm mến cô ta nhưng chưa được thích lại, anh ta đã tặng không ít quà của hãng nổi tiếng và quý báu cho Thời Vũ Kha, hai người họ hợp tình hợp lý đến với nhau.



Nhưng sau đó tham vọng của Thời Vũ Kha càng ngày càng lớn hơn, cô ta cảm thấy bạn trai mình vốn dĩ không xứng với bản thân nên hai người họ chia tay.





Một khoảng thời gian sau, Thời Vũ Kha lại qua tay mấy người bạn trai, ai trong số họ cũng là người có tiền, có địa vị xã hội.



Nhưng mà tất cả những người này có một điểm giống nhau, đừng chỉ nhìn bọn họ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như thế nào nhưng tất cả đều muốn lần đầu tiên của bạn gái phải là của họ, điều này khiến cho Thời Vũ Kha ý thức được, lúc trước cô ta dễ dàng cho đi lần đầu tiên thật sự ngu ngốc thế nào.



Vì thế càng ngày cô ta càng tỏ vẻ "rụt rè", không để cho người đàn ông lại gần cơ thể cô ta một cách dễ dàng.



Cô ta càng làm ra vẻ "rụt rè", đàn ông càng quý trọng cô hơn nhưng mà lần này Thời Vũ Kha lại hiểu sai ý, Giản Nghi Ninh ở lại đây không phải vì cô ta mà là anh ấy muốn sống dưới một mái nhà với Ảnh Tử kia.



Giản Nghi Ninh sảng khoái nói: "Tôi về nhà, cô ở lại đi."

Vốn dĩ anh ấy nói quay về là chuẩn bị để buổi tối anh ấy lại đến những vẻ mặt Thời Vũ Kha đầy phòng bị, ánh mắt nhìn anh ấy giống như đang nhìn một tên dê xồm.



Nghi Ninh là một người rất lương thiện, lại là người thấu hiểu ý người khác nên chưa bao giờ để người ta phải khó xử, vì vậy khi anh ấy nhìn thấy cô ta như vậy liền đứng dậy khỏi ghế số pha, tạm biệt: "Tôi đi về trước đây, ngày mai lại đến chơi với các cô."

"Được thôi, A Ninh, ngài thật sự là người tốt, ngài chẳng giống với mấy tên công tử nhà giàu quần áo lụa là một chút nào."

Thời Vũ Kha biết những người con trai có tiền có địa vị như thế này, từ nhỏ đã lớn lên trong tiếng khen ngợi của người khác.



Những lời nói dễ nghe bọn họ đều nghe qua lời khích lệ cũng miễn dịch từ lâu.




Nhưng mà ai không muốn nghe mấy lời xuôi tai chứ? Khen cũng phải là lời khen tươi mát thoát tục, sửa cũ thành mới mới được!

Cho nên đối với những người này, cô ta đều dành những lời khen "không giống người khác" để bọn họ xuất hiện một loại cảm giác học trong bầy gà.



Cuối cùng Giản Nghi Ninh cũng ra về, trong lòng Thời Vũ Kha mừng rỡ, cô ta phải chuẩn bị bắt đầu kế hoạch của mình, quay về phòng khách để tìm A Sửu nhưng không thấy cô đâu.





Cô ta đi lên trên lầu tìm, đứng ở trên hành lang có thể nghe thấy tiếng ngáy của A Sửu.



Thời Vũ Kha nhíu mày, đồ con gái thô lỗ, ngủ trưa còn phát ra tiếng ngáy.



"Cốc cốc cốc."

Thời Vũ Kha nhẹ nhàng gõ cửa ba lần.



Mặt mũi thì nhăn nhó nhưng giọng nói cô ta nhẹ nhàng có thể vắt ra nước: "A sửu, A sửu!"

Thực ra A Sửu ở trong phòng không hề ngủ, tiếng ngây tiếng vang lên chỉ là một tiếng động thu âm được phát lại mà thôi.



Cô đang ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt là máy tính có các trang ghi chép, trên mặt trang đang hiển thị là tất cả các dự án kinh doanh của Đính Thịnh, trong phạm vi cơ bản, nó đề cập giống y hệt tất cả các mục kinh doanh của nhà họ Thịnh!

Thịnh Hàn Ngọc và Thịnh Dự Khải không hợp nhau, đây là sự thật đang diễn ra bên ngoài.



Nhưng điều cô thấy khó hiểu là ông cụ Thịnh rõ ràng thiên vị Thịnh Hàn Ngọc hơn, vì sao lại để Thịnh Dự Khải tiếp quản công ty?

Vốn dĩ việc mắt anh bị mù không phải là lí do.



Tìm tới mấy người trợ lý và thư ký thuận tay, cho dù không thể nhìn thấy cũng có thể làm rung chuyển trời đất ở công ty, nhất định ông cụ Thịnh có lý do của mình khi không muốn để anh tiếp quản công ty nhà họ Thịnh.



Có thể là do bản thân anh không muốn thì dùng biện pháp nào cũng không được.



Nhưng vì sao anh lại không muốn?

Hơn nữa rõ ràng là anh có thể nhìn thấy vì sao còn phải giả vờ bị mù?

Tập đoàn Đính Thịnh, vốn dĩ khi cô nghe thấy cái tên gọi này thì cô đoán chắc ý nghĩa là may mắn, phải là tập đoàn đứng đầu và hùng mạnh nhất nhưng sau này cô nhìn lại, hóa ra không phải như vậy.



Ý nghĩ của hai từ "Đính Thịnh" là muốn thay thế nhà họ Thịnh.



(DXI



Thời Du Huyên không thể nghĩ ra vì sao anh lại phức tạp hóa một chuyện rất đơn giản như vậy, vốn dĩ dễ như trở bàn tay, anh hao tổn lực lượng lớn để từ bỏ sau đó lại bỏ ra một chi phí lớn hơn, cố gắng hết sức sáng tạo một công ty để đến phá hủy nó!

Có phải đầu óc bị úng nước hay không?

Chắc chắn là thế.



Cô còn chưa nghĩ thông suốt mọi việc, Thời Vũ Kha vẫn ở bên ngoài quấy rầy, lúc đầu thì nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó gõ càng lúc càng mạnh hơn, không để ý tới người bên trong, có vẻ không đứng lên thì cô ta nhất định cũng không chịu dừng lại!

Cất máy tính đi, cô thở hổn hển ra mở cửa: "Bị bệnh à? Thời gian nghỉ trưa cô không ngủ còn làm cái gì?"

Thời Vũ Kha cười, vẻ muốn giúp đỡ: "A sửu, cô với tôi sang biệt thự đối diện chào hỏi đi."

"Cô sang đó làm gì?"

A Sửu giận tím mặt, vốn dĩ trông đã khó coi, bởi vì hờn giận mà nhìn cô càng khó coi hơn.



Thời Vũ Kha bắt đầu tuôn rơi nước mắt, vành mắt ửng hồng, suy nghĩ nói: "Em gái tôi đang cáu kỉnh với bà nội, hiện tại em ấy mất tích, tôi cực kì muốn nhìn thấy em ấy, nên tôi muốn đi tới nơi em ấy từng ở để bớt thương nhớ..."

Thời Vũ Kha nói tới đoạn này còn ra vẻ "tình cảm nồng nàn sâu sắc", nước mắt tràn như mưa rào đổ xuống, nếu nhưng không biết nguồn gốc mọi chuyện thì chắc chắn sẽ nghĩ cô ta với Thời Du Huyên có tình cảm tốt lắm.



Nhưng mà cô ta nằm mơ cũng không thể ngờ đưỢC, A sửu trước mặt chính là cô em gái

ngốc Thời Du Huyên kia.



Nhưng vào giây phút này cô chỉ nhìn cô ta biểu diễn với vẻ thờ ơ lạnh nhạt, bất kể cô ta có làm ra vẻ tình cảm thâm sâu, A Sửu cũng không có phản ứng gì!

"Nói hết rồi?"

Thời Vũ Kha giải thích đến mức miệng đắng lưỡi khô, cô ta gật đầu: "Hết rồi."

"Nói hết rồi thì đi ngay đi, tránh ra một chút."

A Sửu bước ra bên ngoài đuổi cô ta đi.



Phí công sức lớn để lấy lòng cô mà cô ta lại bị đuổi đi như vậy? Đương nhiên là Thời Vũ Kha không bằng lòng, cô ta không chịu đi: "A Sửu, lòng dạ cô làm bằng sắt hay sao? Chẳng lẽ tôi nói nhiều như vậy mà cô cũng không cảm động dù chỉ một chút à?"

Thời Du Huyên: Tôi có thể kiên nhẫn đứng đây để ở đây nghe cô nói xằng nói bậy cả nửa ngày là không tệ rồi, còn cảm động nữa? Cảm động cái con khỉ!

"Cô nhớ em gái thì cô tự đi qua đó mà ở nhé, người giúp việc ở đối diện có rất nhiều phòng ở, có khi sẽ có người khác hầu hạ cô, lúc ấy cô muốn nhớ như thế nào thì cứ thế mà nhớ”