Tổng Tài Anh Tàn Nhẫn Quá Rồi

Chương 106: 106: Ngoại Truyện 5 Tiểu Bảo Và Nhị Thành




"Ngày mai gặp lại"

"Ừm, ngày mai gặp lại"

Thiếu nữ xinh đẹp, thanh thuần đưa tay trắng nõn ra vãy chào tạm biệt cô bạn của mình, trên môi mang nụ cười vui vẻ hồn nhiên của tuổi 17, cái tuổi đầy năng lượng, đầy mộng mơ và cũng bắt đầu biết đến cái gọi là tình yêu.



Cô gái nhỏ này vừa vặn lại là cô bé đáng yêu năm nào khiến triệu người lụi tim - Tôn Tiểu Bảo.



Tiểu Bảo thu hồi lại tay của mình, mắt trong veo nhìn qua những nam thanh nữ tú từng tốp từng tốp ra về, trên môi liền chịu không được cười thêm tươi, cả ngày cô chỉ đợi đến giờ tan học này không phải vì cô lười học mà là vì cô sẽ gặp được người mà cô ngày nhớ đêm mong.



Chân cô chạy thật nhanh đi đến căn tin trường

Bà chủ căn tin thấy cô trên môi nở nụ cười chào đón thân thuộc

"Lại đến mua nước cho bạn trai à?" Giọng bà hiền từ lại có chút trêu chọc.



"Con.



.



con không phải bạn trai a" Tiểu Bảo bị bà trêu mặt liền hiện lại hai lớp hồng nhạt trên má, ngượng ngùng đến lời nói lắp bắp vài phần.





"Haha, phải không đó Dì thấy không giống nha" Ngày nào cũng có một cậu nam sinh đầu giờ mua bánh ngọt mua kẹo, cuối giờ thì lại chạy đến một cô nữ sinh mua hai chai nước suối ướp lạnh, cặp đôi này thỉnh thoảng còn hay đi chung đến chỗ của bà mua vài thứ lặt vặt, đều là mua đồ của đối phương cần, giống như là hiểu rất rõ nhau.



Mấy chục năm trãi nát sự đời như bà nhìn một cái liền biết tình thuần ý khiết của hai đứa trẻ này, chỉ là lại ngượng ngùng không đứa nào dám nói ra.



"Con nói thật mà" Tiểu Bảo mặt đã đỏ tận mang tai hai cái má bánh bao như bị người ta phết sơn đỏ ửng.



"Của con" Bà chủ đẩy ra hai chai nước suối cùng một bịch khăn giấy ướt nhỏ hướng cô đưa tới, trên môi vẫn mang nụ cười trêu ghẹo.



Bà rất thích nhìn những tình yêu đơn thuần này của bọn trẻ, không toan tính, không lợi dụng, không ưu phiền, không suy tư, tình yêu của họ đến từ tận sâu trong tim không cần chịu áp lực của xã hội xấu xí ngoài kia.



"Dạ.




.



dạ vâng" Tiểu Bảo đưa tiền cho dì sau đó cầm lấy đồ chạy mất hút.



Chắc hẳn là rất ngại rồi.



Tiểu Bảo chạy thật nhanh đi đến sân bóng rổ của trường.



"Bịch, bịch"

"Truyền qua cho tớ"

"Nhanh, cậu qua bên kia"

"Vào rồi, là trái ba điểm aaaaaa, quá đỉnh"

Tiếng bước chạy hối hả, tiếng hối thúc gấp gáp, tiếng hân hoang vui mừng chiến thắng, từng tiếng từng tiếng sôi động cùng nhiệt huyết cuộn trào vang vọng từ sân bóng.



Một đoàn người đều rất náo nhiệt, chạy qua chỗ này đảo qua chỗ kia rối loạn nhưng mắt của Tiểu Bảo từ lúc vào đây chỉ ghim vào người của một cậu con trai cao ráo ở đó.



Trên người cậu tràn đầy năng lượng của tuổi trẻ, thân hình cao hơn 1m8 bờ vai rộng, đôi tay tráng kiện trong bộ quần áo thể thao chạy nhảy năng động.





Gương mặt điển trai lúc này vì hoạt động nhiều làm trán cậu đầy mồ hôi mái tóc có chút ướt, cậu liền đưa tay vuốt ngược nó ra sau vài giọt mồ hôi lấp lánh trong ánh nắng dịu âm của buổi chiều làm cho bao trái tim thiếu nử nhộn nhịp, Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ, ánh mắt cô nhìn cậu chất chứa yêu thương.



Mãi nhìn cậu cô không quan tâm đến cái khác, chìm đắm đến nổi một quả bóng với tốc độ kinh người bay tới cô còn không biết, đến lúc phát hiện ra nó thì đã cách gương mặt xinh đẹp của cô chưa quá 2 tấc.



Nhắm mắt, nhíu chặt mày, hai tay bấu lấy vai cặp Tiểu Bảo đã trong tâm thế chờ đợi cơn đau ập tới

"Bụp" Âm thanh quả bóng va vào người vang lên, nhưng mà cái mặt đáng yêu của cô không sao a.



Trên chóp mũi cô lại ngửi được mùi hương cỏ tươi quen thuộc.



Mở mắt đập vào mắt cô là lòng ngực rắn chắc được bọc bởi lớp áo đỏ thấm mồ hôi của một nam thanh niên, môi cô liền câu lên vui vẽ cất tiếng yêu kiều

"Nhị Thành"

Người con trai chắn cho cô cũng dịu dàng cười lấy tay xoa xoa đầu cô

"Cũng may đỡ kịp cho cậu" Âm thanh cậu phát ra trầm ấm đầy từ tính thật sự rất mê người làm người ta ấm áp

"Con gái mà để xúng cây răng cửa là xấu lắm đó" Cậu lại chọc ghẹo cô, quả bóng lúc nãy cậu đỡ cảm giác lưng còn hơi đau nhưng nếu để đập nó vào gương mặt xinh đẹp của vợ tương lai cậu thì chắc chắn tâm cậu sẽ đau gấp nghìn lần cái lưng này.



"Có cậu xúng á" Tiểu Bảo hờn dỗi mắng Nhị Thành nhưng cô lại đưa tay lấy ra bịch khăn giấy ướt ra, lấy ra hai miếng

"Cậu yêu tâm đi cậu có xúng hay không tớ vẫn thích" Nhị Thành hiểu ý liền cúi người xuống đưa mặt cho cô lau, nữa đùa nữa thật ôn nhu nói


Tiểu Bảo nghe cậu nói đỏ hết mặt tay lau trên mặt Nhị Thành có chút loạn

"Ai.





.



ai cần cậu thích, câu.



.



cậu tự mà lau đi" Cô vùi bịch khăn giấy vào tay cậu sau đó quay lưng nhanh chân chạy đi.



Nhị Thành vui vẻ mắt ngập tràn tình ý cười ra thành tiếng, sau đó cậu nhìn qua đám bạn còn đang chơi kia thông báo tạm biệt một tiếng

"Tao về trước bọn bây ở lại chơi nha"

Đám bạn cũng hiểu ý đưa tay tạm biệt cười trêu

"Nhanh nhanh đuổi theo tiểu kiều thê của mày đi kìa"

"Tiểu kiều thê cái đầu tụi bây á" Nhị Thành trách móc nhưng tâm cậu rất thích cái câu này của đám bạn

Trên môi lại chịu không được câu lên nụ cười tỏa nắng sau đó chân dài nhanh chóng bước đuổi theo "tiểu kiều thê" đang đỏ mặt chạy trốn kia.



.