Tổng Tài Anh Tàn Nhẫn Quá Rồi

Chương 50: 50: Không Muốn Yêu Đương




Tôn Yên Thần nhìn theo bóng lưng của Phương Linh Linh trong lòng có tự trách, ở bên anh lâu như vậy anh không cho cô ta được một danh phận cũng thiệt thòi cho cô ta,

rõ ràng bây giờ Phương Linh Linh đã trở về, tâm của anh đáng ra phải được lấp đầy, nhưng anh cứ có cảm giác trống trãi khó chịu, Tại sao vậy?

"Cốc cốc cốc" ngoài cửa lại một loạt tiếng gõ cửa đều đặn, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tôn Yên Thần

Tôn Yên Thần điều chỉnh lại thần sắc âm trầm lên tiếng

"Vào đi"

Dương Hiển ngoài cửa bước vào trên tay cầm một sắp văn kiện, nhẹ nhàng để lên bàn cho Tôn Yên Thần

" Tổng Giám Đốc, tài liệu của dự án lần này"

"Ừm, việc nhờ cậu làm đã có tin tức chưa?" Tôn Yên Thần bình thản hỏi cũng không hy vọng quá nhiều về câu trả lời

"Vẫn chưa có tin tức ạ" Dương Hiển trả lời Tôn Yên Thần trên mặt thấy được vài phần khó hiểu,

Tổng Giám Đốc của anh thật lạ lùng, lúc có Phương Tiểu Anh thì tìm Phương Linh Linh cái này anh cũng dễ hiểu vì anh biết Tôn Yên Thần yêu Phương Linh Linh nhưng mà bây giờ Phương Linh Linh quay về rồi,

Tôn Yên Thần cũng ly hôn Phương Tiểu Anh rồi còn tìm Tiểu Anh làm cái gì? hành hạ chưa đủ? còn cái đáp án khác Dương Hiển không nghĩ tới

Tôn Yên Thần bĩnh tĩnh "ừm" một tiếng trong mắt không thấy gấp gáp, ngoài tĩnh lặng ra không thấy gì khác

"Ra ngoài đi" Yên Thần không nói ai nhưng Dương Hiển biết đang nói anh, liền đi ra ngoài



"Tiểu Anh rốt cuộc em đang ở đâu?" miệng Tôn Yên Thần lẩm bẩm

từ sau khi ly hôn Phương Tiểu Anh như bóc hơi khỏi thế giới này vậy, tìm thế nào cũng không được,

có theo chân Tô Thanh Thanh cũng sẽ không phát hiện ra gì nguồn tin vừa tra ra một tí đã bị chặn mất.



Do Thương Thụy Mặc làm? Vậy bây giờ hắn ta có quan hệ gì với cô chứ? nghĩ đến đây Tôn Yên Thần cảm thấy bí bách khó chịu,

mà anh lại vì cái gì bí bách khó chịu? vì cái gì mà muốn tìm cô chứ? Tôn Yên Thần lấy cái lý do là muốn rửa hận cho chiếc xe xấu số của mình mà tìm cô, chỉ là sau khi tìm được anh sẽ trút giận sao?



Phương Tiểu Anh đang dỗ cho Phương Tiểu Bảo đi ngủ, lúc bé ngủ cũng rất ngoan ngoãn khuôn mặt ngây thơ ánh lên vẻ tĩnh lặng bình yên,

mỗi lần nhìn thấy Tiểu Bảo cô lại vô thức nhớ đến đứa con bé bỏng chưa kịp chào đời của mình tim sẽ lại đau, là tại bản thân cô vô dụng mới không bảo vệ được con của cô,

nếu cô đủ mạnh mẽ có lẽ con đã không rời xa cô, cô nhận ra thứ vô dụng nhất trên thế giới này đó chính là sự yếu đuối nên cô nhất định phải mạnh mẽ thật mạnh mẽ để có thể bảo vệ nhưng người cô yêu,

Tiểu Anh đặt một nụ hôn lên trán Tiểu Bảo, đây là thói quen của cô đối với những người cô yêu sau đó đi ra ngoài bắt đầu làm công việc của mình,

ngón tay Phương Tiểu Anh lướt trên bàn phím máy tính thoăn thoắt như những người đánh piano lướt trên phím đàn, Tô Thanh Thanh ngồi kế bên nhìn cô, ánh mắt ngưỡng mộ,

Tiểu Anh của cô thật sự thay đổi rất nhiều nha mà là theo chiều hướng tích cực, thời gian qua đi không làm Tiểu Anh già đi mà càng ngày càng trẻ ra chỉ là chững chạc hơn lúc trước rất nhiều, càng ngày càng mạnh mẽ,


Thanh Thanh lúc trước cũng biết Tiểu Anh rất giỏi về mảng kinh doanh nhưng không ngờ lại giỏi đến mức này, bây giờ là đại thần của Thương thị là nhân vật bí ẩn được săn đón.





"Muốn ăn tớ à?" Tiểu Anh đang làm việc lại cảm thấy Thanh Thanh đang nhìn mình chằm chằm như muốn từ trên người cô khoét ra một cái lỗ, liền chọc Thanh Thanh một câu

"Hả? không có nha lúc nãy mình ăn cơm cậu nấu rất no rồi" Thanh Thanh vẫn cứ vậy tiếp tục nhìn Tiểu Anh lắc đầu nói

"Tớ cảm thấy bạn của tớ làm sao lại siêu như vậy chứ? ba năm trước còn là một nhân viên nhỏ bây giờ đã làm giám đốc marketing của Thương thị rồi, cái này có khi người ta phải phấn đấu cả đời đó"

"Làm sao bằng cậu, Tô tổng giám đốc à" Tiểu Anh vẫn làm việc trên môi nở nụ cười trả lời Thanh Thanh

"Cậu nhá, càng ngày càng dẻo miệng" Thanh Thanh cười cười rất khoái cái này nha,

"Hmmm, nếu như không phải tên họ Thương kia nhanh tay tớ đã rước cậu về bên công ty tớ làm" Thanh Thanh oán trách một câu

"Chúc cậu may mắn lần sau" Tiểu Anh nhìn Thanh Thanh vẻ mặt tiếc nuối

mà cái này Tiểu Anh thật sự phải cảm ơn Thương Thụy Mặc rất nhiều cho cô việc làm còn rất chiếu cố cô, cô rất muốn từ chối ân huệ này, cô sợ nhận rồi không biết phải trả làm sao,

nhưng hết cách rồi, lương ở đây rất cao nên thôi vậy cứ nhắm mắt đâm đầu vào làm, cô không phải loại người tham tiền đến bán mạng nhưng thấy tiền nhất định sẽ sáng mắt, vì Tiểu Bảo tham tiền một tí sẽ không sao,

mà cũng phải cảm ơn Tôn Yên Thần, lúc trước là vì anh cô vẫn luôn bồi dưỡng kiến thức cho mình, muốn giúp anh không ngờ lại giúp chính mình.




"Ngày mai cậu cũng chuyển đến thành phố rồi, mọi người sẽ biết được đại thần giấu mặt của Thương Thị là ai.





hehe, nữ giám đốc marketing Thương thị làm chao đảo thị trường là một đại mỹ nhân vừa tài giỏi vừa tài năng lại còn đang độc thân cái này đúng là chấn động dư luận nha"

Thanh Thanh thật mong chờ ngày Tiểu Anh ra mặt tên Tôn Ôn Thần thấy được nhất định sẽ tiếc hùi hụi

"ừm, ngày mai tớ sẽ thay một căn nhà khác ở gần thành phố hơn, sau đó cũng đến trụ sở chính làm việc"

ở đây cách xa thành phố nên phát sinh nhiều cái rất bất tiện, vào thành phố vẫn là tiện hơn,

Tiểu Anh lúc trước ở đây là vì muốn trốn Tôn Yên Thần sợ anh phát hiện Tiểu Bảo sẽ mang Tiểu Bảo khỏi cô,

nhưng bây giờ cô chắc chắn là không sợ Tôn Yên Thần, nếu anh có ý định xấu cô liền cho anh ăn đồ long gậy bóng chày của cô,

"mà tớ cũng không cao siêu như cậu nói đâu cái gì mà đại thần Thương thị chứ, tại vì tớ may mắn thôi"

"Cậu cứ thích khiêm tốn"


Thanh Thanh trầm ngâm một hồi cô vẫn còn có chuyện nhất định phải nói với Tiểu Anh

"Tiểu Anh nè" Thanh Thanh lên tiếng lần này trên mặt cô thấy được sự nghiêm túc

Tiểu Anh đang chú tâm làm việc chỉ nhướng mày "Hửm" một tiếng

"Tớ thấy Thương Thụy Mặc theo đuổi cậu cũng lâu rồi với cả Bánh Bao cũng lớn rồi đang cần một người ba, cậu thấy sao?" Thanh Thanh nhẹ nhàng nhìn Tiểu Anh thăm dò

Tiểu Anh nghe câu này cũng buông máy tính ra nhìn qua Thanh Thanh một cái, bình tĩnh phân giải

"Cậu đừng nói bậy, anh ấy với mình chỉ là quan hệ sếp và nhân viên thôi"

Thanh Thanh thở dài một hơi, thật muốn kí đầu búng lỗ tai cô bạn này ghê "Phương Tiểu Anh cậu nói xem có người sếp nào vì nhân viên ở trong phòng sinh quá lâu mà kích động đến đấm bác sĩ?


có người sếp nào thấy nhà nhân viên cháy không quan tâm bản thân xông vào đám cháy cứu nhân viên và con của nhân viên ra đến cả bản thân bị sặc khói đến nằm viện?



Cậu lại nói xem có người sếp nào có biệt thự to lớn không ở ngày nào cũng ghé nhà cậu ăn trực? Cậu nói xem có....."

"Thanh Thanh"

Tiểu Anh nhìn Thanh Thanh nhíu mày

Thanh Thanh liền hiểu vấn đề không có nói nữa cúi đầu trề môi, tủi thân

"Thanh Thanh, tớ biết cậu quan tâm tớ nhưng bây giờ tớ không muốn tiếp nhận yêu đương, mình chỉ xem anh ấy là xếp là ân nhân của mình, cậu biết mà"

Tiểu Anh đương nhiên là nhìn ra tình cảm của Thương Thụy Mặc, cô cũng đã từ chối anh, anh lại nói sẽ theo đuổi cô đến khi cô đồng ý mới thôi,

nhưng mà cô thật không muốn mở cửa trái tim thêm một lần nào nữa, một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng.



Thanh Thanh nắm lấy tay của Phương Tiểu Anh, nhẹ nhàng xoa

"Tiểu Anh, tớ biết cậu sợ cái gì, nhưng mà Thương Thụy Mặc sẽ không giống người trước đâu, mấy năm nay cậu cũng thấy được sự chân thành của anh ấy,

anh ấy yêu cậu như cái cách năm đó cậu yêu người đó, anh ấy cũng rất thương yêu Tiểu Bảo từ lâu đã xem nó như con của mình rồi, cậu hãy thử mở lòng một lần đi, tin tớ!"

Tiểu Anh không nói gì mắt nhìn Thanh Thanh trong đầu suy nghĩ câu nói của Thanh Thanh,

Mở lòng một lần sao?

Có lẽ cô sẽ thử..